古诗词

奉释典诸部经于小祗园藏经阁中有述

王世贞

方广宣妙觉,总持谛真乘。fāng guǎng xuān miào jué,zǒng chí dì zhēn chéng。
白马叶休期,金人肇奇祯。bái mǎ yè xiū qī,jīn rén zhào qí zhēn。
伤哉末教日,圣泽渐以凌。shāng zāi mò jiào rì,shèng zé jiàn yǐ líng。
冥迹蹈恒河,狂飙吹慧灯。míng jì dǎo héng hé,kuáng biāo chuī huì dēng。
我友条净业,慷慨惠函经。wǒ yǒu tiáo jìng yè,kāng kǎi huì hán jīng。
奚必具羯磨,居然一摩腾。xī bì jù jié mó,jū rán yī mó téng。
小果固有漏,法施良足凭。xiǎo guǒ gù yǒu lòu,fǎ shī liáng zú píng。
虽靡布金田,幸依化人城。suī mí bù jīn tián,xìng yī huà rén chéng。
苍松云弥滃,修竹风琮琤。cāng sōng yún mí wēng,xiū zhú fēng cóng chēng。
层阁临广除,回流激清泠。céng gé lín guǎng chú,huí liú jī qīng líng。
闼婆陈天乐,龙藏郁飞腾。tà pó chén tiān lè,lóng cáng yù fēi téng。
中有慈悲相,恍发妙音声。zhōng yǒu cí bēi xiāng,huǎng fā miào yīn shēng。
玉笈启缃缥,流纨染翰青。yù jí qǐ xiāng piāo,liú wán rǎn hàn qīng。
仿佛贝叶端,自然莲花生。fǎng fú bèi yè duān,zì rán lián huā shēng。
如日悬中天,万象借光明。rú rì xuán zhōng tiān,wàn xiàng jiè guāng míng。
稽首两足尊,发此希有诚。jī shǒu liǎng zú zūn,fā cǐ xī yǒu chéng。
破除诸疑网,摧伏群魔兵。pò chú zhū yí wǎng,cuī fú qún mó bīng。
前因获心通,后果希胜增。qián yīn huò xīn tōng,hòu guǒ xī shèng zēng。
愿以一切智,回施一切情。yuàn yǐ yī qiè zhì,huí shī yī qiè qíng。
巀嵲西逝梁,金篦导前行。jié niè xī shì liáng,jīn bì dǎo qián xíng。
凡圣同超解,怨亲归合并。fán shèng tóng chāo jiě,yuàn qīn guī hé bìng。
执离文字间,犹为道所憎。zhí lí wén zì jiān,yóu wèi dào suǒ zēng。
曹溪倘吾许,筌蹄讵堪徵。cáo xī tǎng wú xǔ,quán tí jù kān zhēng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

闲居无事偶亿古人恒语成联者因以所感足之不论其合与否也

王世贞

有儿不明经,好读子与史。yǒu ér bù míng jīng,hǎo dú zi yǔ shǐ。
仲容已预之,卿不得复尔。zhòng róng yǐ yù zhī,qīng bù dé fù ěr。

闲居无事偶亿古人恒语成联者因以所感足之不论其合与否也

王世贞

解绶还神虎,买舟向吴会。jiě shòu hái shén hǔ,mǎi zhōu xiàng wú huì。
冷如鬼手馨,强来捉人臂。lěng rú guǐ shǒu xīn,qiáng lái zhuō rén bì。

春游

王世贞

碧濑春粼粼,芳洲遍绿蘋。bì lài chūn lín lín,fāng zhōu biàn lǜ píng。
摘花惊坐鸟,飞絮惹游人。zhāi huā jīng zuò niǎo,fēi xù rě yóu rén。

题金陵景送康永锡一绝

王世贞

莫催桃叶艇,去泛秦淮色。mò cuī táo yè tǐng,qù fàn qín huái sè。
有兴展此图,一挂高斋壁。yǒu xīng zhǎn cǐ tú,yī guà gāo zhāi bì。

半峰亭

王世贞

不爱天上游,不爱人间住。bù ài tiān shàng yóu,bù ài rén jiān zhù。
爱此半峰间,卧看云来去。ài cǐ bàn fēng jiān,wò kàn yún lái qù。

清晖轩

王世贞

微风卷帷起,面面延清晖。wēi fēng juǎn wéi qǐ,miàn miàn yán qīng huī。
无生一话后,日晏不成归。wú shēng yī huà hòu,rì yàn bù chéng guī。

碧玉沼

王世贞

一片荆山玉,琢成秋月圆。yī piàn jīng shān yù,zuó chéng qiū yuè yuán。
风波落叶尽,下有蔚蓝天。fēng bō luò yè jǐn,xià yǒu wèi lán tiān。

观音岩

王世贞

洗髻碧流润,绕龛红叶深。xǐ jì bì liú rùn,rào kān hóng yè shēn。
松风定中过,不是海潮音。sōng fēng dìng zhōng guò,bù shì hǎi cháo yīn。

白龙洞

王世贞

春雷地底发,匹练空中飞。chūn léi dì dǐ fā,pǐ liàn kōng zhōng fēi。
毋劳久行雨,解旱便应归。wú láo jiǔ xíng yǔ,jiě hàn biàn yīng guī。

多景岩

王世贞

千岩荐奇色,使我劳清瞬。qiān yán jiàn qí sè,shǐ wǒ láo qīng shùn。
其若老僧何,不见亦无尽。qí ruò lǎo sēng hé,bù jiàn yì wú jǐn。

宝云井

王世贞

片片胜鬘云,坠入功德井。piàn piàn shèng mán yún,zhuì rù gōng dé jǐng。
山僧解夏还,和云煮新茗。shān sēng jiě xià hái,hé yún zhǔ xīn míng。

偃盖松

王世贞

青松作偃盖,相与谈禅理。qīng sōng zuò yǎn gài,xiāng yǔ tán chán lǐ。
折取松下枝,与师充麈尾。zhé qǔ sōng xià zhī,yǔ shī chōng zhǔ wěi。

铁塔

王世贞

当时铁轮王,建此七宝树。dāng shí tiě lún wáng,jiàn cǐ qī bǎo shù。
风送黑云归,岩栖不知处。fēng sòng hēi yún guī,yán qī bù zhī chù。

妙高峰

王世贞

金山妙高台,飞到峰头住。jīn shān miào gāo tái,fēi dào fēng tóu zhù。
逢师卓锡声,不敢复飞去。féng shī zhuó xī shēng,bù gǎn fù fēi qù。

东斋

王世贞

月出东林端,不照东斋屋。yuè chū dōng lín duān,bù zhào dōng zhāi wū。
趺坐看西山,千岩散金粟。fū zuò kàn xī shān,qiān yán sàn jīn sù。