古诗词

三杨诗

王世贞

踯躅广莫间,乾坤迫迟暮。zhí zhú guǎng mò jiān,qián kūn pò chí mù。
一接容城生,遂令豁衷素。yī jiē róng chéng shēng,suì lìng huō zhōng sù。
往者大难集,边尘窘天步。wǎng zhě dà nán jí,biān chén jiǒng tiān bù。
?藩托援师,皇诚柰深顾。fān tuō yuán shī,huáng chéng nài shēn gù。
阴谋重借寇,耗我黔首赋。yīn móu zhòng jiè kòu,hào wǒ qián shǒu fù。
谓遘互市欢,弭其来侵路。wèi gòu hù shì huān,mǐ qí lái qīn lù。
生也叫阊阖,画沙请前箸。shēng yě jiào chāng hé,huà shā qǐng qián zhù。
堂堂如中国,戚戚仅奸竖。táng táng rú zhōng guó,qī qī jǐn jiān shù。
障尉适穷边,年命不反悟。zhàng wèi shì qióng biān,nián mìng bù fǎn wù。
乾威■竖魄,伏机乃大露。qián wēi shù pò,fú jī nǎi dà lù。
命尔尚书郎,忧天渐成痼。mìng ěr shàng shū láng,yōu tiān jiàn chéng gù。
赐环主恩深,请剑臣节固。cì huán zhǔ ēn shēn,qǐng jiàn chén jié gù。
安危托将相,腹心横巨蠹。ān wēi tuō jiāng xiāng,fù xīn héng jù dù。
岂惟臣私愤,万口胁莫吐。qǐ wéi chén sī fèn,wàn kǒu xié mò tǔ。
吏议既以深,龙鳞遂终忤。lì yì jì yǐ shēn,lóng lín suì zhōng wǔ。
惨淡滨海臣,传章复寻讣。cǎn dàn bīn hǎi chén,chuán zhāng fù xún fù。
夕卧五四起,明河望东注。xī wò wǔ sì qǐ,míng hé wàng dōng zhù。
颇闻草奏时,业已为棺具。pǒ wén cǎo zòu shí,yè yǐ wèi guān jù。
元造竟何心,茫茫一身付。yuán zào jìng hé xīn,máng máng yī shēn fù。
所忧在国谋,敌志谐举措。suǒ yōu zài guó móu,dí zhì xié jǔ cuò。
大泽沦兼城,澜涛谁能募。dà zé lún jiān chéng,lán tāo shuí néng mù。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

登马岭关口

王世贞

回崖宛转异晴昏,片白浮空列戍尊。huí yá wǎn zhuǎn yì qíng hūn,piàn bái fú kōng liè shù zūn。
一线地排为北戒,双轮天捧作中原。yī xiàn dì pái wèi běi jiè,shuāng lún tiān pěng zuò zhōng yuán。
蘋端噫气千崖拆,木杪蒸云万古屯。píng duān yī qì qiān yá chāi,mù miǎo zhēng yún wàn gǔ tún。
我欲著书从此逝,毋烦令尹候关门。wǒ yù zhù shū cóng cǐ shì,wú fán lìng yǐn hòu guān mén。

许殿卿左史有悼内之戚请告归里赋此寄赠

王世贞

休沐周原可惮劳,悼亡潘鬓转萧骚。xiū mù zhōu yuán kě dàn láo,dào wáng pān bìn zhuǎn xiāo sāo。
烟霞不逐长裾老,霜月还依拥传高。yān xiá bù zhú zhǎng jū lǎo,shuāng yuè hái yī yōng chuán gāo。
暂去临邛无卓女,将归梁苑有枚皋。zàn qù lín qióng wú zhuó nǚ,jiāng guī liáng yuàn yǒu méi gāo。
君看醴酒缘谁设,莫向春风恋浊醪。jūn kàn lǐ jiǔ yuán shuí shè,mò xiàng chūn fēng liàn zhuó láo。

履魏三日受筴易州行府承诸公为会高台有作

王世贞

秋声忽傍羽书寒,易水萧条雁影残。qiū shēng hū bàng yǔ shū hán,yì shuǐ xiāo tiáo yàn yǐng cán。
今日和戎无魏绛,当时结侠有燕丹。jīn rì hé róng wú wèi jiàng,dāng shí jié xiá yǒu yàn dān。
府僚高宴从军乐,客子悲歌行路难。fǔ liáo gāo yàn cóng jūn lè,kè zi bēi gē xíng lù nán。
莫向旧台称买骏,倦游无计可辞官。mò xiàng jiù tái chēng mǎi jùn,juàn yóu wú jì kě cí guān。

登黄寺堡太平楼作

王世贞

秋风列戍满邢州,敢为筹边独上楼。qiū fēng liè shù mǎn xíng zhōu,gǎn wèi chóu biān dú shàng lóu。
千骑月回清啸响,一尊天豁大荒愁。qiān qí yuè huí qīng xiào xiǎng,yī zūn tiān huō dà huāng chóu。
移屯渐老韩长孺,作客谁怜马少游。yí tún jiàn lǎo hán zhǎng rú,zuò kè shuí lián mǎ shǎo yóu。
出处圣朝应易得,即论非土竟谁留。chū chù shèng cháo yīng yì dé,jí lùn fēi tǔ jìng shuí liú。

真定谒大士像十二年矣薄暮复过此留题

王世贞

中天飞刹逼星辰,曾睹莲花法像真。zhōng tiān fēi shā bī xīng chén,céng dǔ lián huā fǎ xiàng zhēn。
千劫不贪调御位,十年仍现宰官身。qiān jié bù tān diào yù wèi,shí nián réng xiàn zǎi guān shēn。
恒河暝借金篦指,大卤云争宝髻新。héng hé míng jiè jīn bì zhǐ,dà lǔ yún zhēng bǎo jì xīn。
彼岸只应容尔度,可能无意问津人。bǐ àn zhǐ yīng róng ěr dù,kě néng wú yì wèn jīn rén。

真定陈使君邀饮大悲阁

王世贞

恒阳霜后洗嵯峨,宝界横开窣堵波。héng yáng shuāng hòu xǐ cuó é,bǎo jiè héng kāi sū dǔ bō。
万里悲风吹大陆,千山落木下滹沱。wàn lǐ bēi fēng chuī dà lù,qiān shān luò mù xià hū tuó。
尊前暝色灵鹙破,坐里边声法雁过。zūn qián míng sè líng qiū pò,zuò lǐ biān shēng fǎ yàn guò。
不是摩尼能夜炯,自来和璧赵王多。bù shì mó ní néng yè jiǒng,zì lái hé bì zhào wáng duō。

寄谢茂秦

王世贞

罢醴谁堪邺下居,世情秋共鬓毛疏。bà lǐ shuí kān yè xià jū,shì qíng qiū gòng bìn máo shū。
家移潞子云边国,门少梁王雪后车。jiā yí lù zi yún biān guó,mén shǎo liáng wáng xuě hòu chē。
歌罢此生唯短铗,赋成何地不长裾。gē bà cǐ shēng wéi duǎn jiá,fù chéng hé dì bù zhǎng jū。
漳流转自并门上,可怪天南断鲤鱼。zhāng liú zhuǎn zì bìng mén shàng,kě guài tiān nán duàn lǐ yú。

调方景武方长仅三尺而为戚大将军幕客

王世贞

宽裾乍曳蓟门尘,曾睹新篇动七闽。kuān jū zhà yè jì mén chén,céng dǔ xīn piān dòng qī mǐn。
名似要离那恨小,请同方朔莫言贫。míng shì yào lí nà hèn xiǎo,qǐng tóng fāng shuò mò yán pín。
东门此去无长狄,上帝由来有弄臣。dōng mén cǐ qù wú zhǎng dí,shàng dì yóu lái yǒu nòng chén。
见说府公难喜怒,可将书记属王珣。jiàn shuō fǔ gōng nán xǐ nù,kě jiāng shū jì shǔ wáng xún。

得谢茂秦寄新集时孔汝锡冯汝言二公为刊定

王世贞

十载兰心托路岐,凌云彩笔健谁知。shí zài lán xīn tuō lù qí,líng yún cǎi bǐ jiàn shuí zhī。
还寻玄晏先生序,共表邯郸幼妇辞。hái xún xuán yàn xiān shēng xù,gòng biǎo hán dān yòu fù cí。
不尽交游天并老,重来作者世应迟。bù jǐn jiāo yóu tiān bìng lǎo,zhòng lái zuò zhě shì yīng chí。
君看党锢中兴解,可忘龙门御李时。jūn kàn dǎng gù zhōng xīng jiě,kě wàng lóng mén yù lǐ shí。

长至夜起坐忆家

王世贞

一枕乡山路未真,篝灯起坐独伤神。yī zhěn xiāng shān lù wèi zhēn,gōu dēng qǐ zuò dú shāng shén。
天心肯傍微阳转,物色从争朔气新。tiān xīn kěn bàng wēi yáng zhuǎn,wù sè cóng zhēng shuò qì xīn。
久客爱听初减漏,唤班羞作未归人。jiǔ kè ài tīng chū jiǎn lòu,huàn bān xiū zuò wèi guī rén。
江南两地俱愁寂,总向天涯话病身。jiāng nán liǎng dì jù chóu jì,zǒng xiàng tiān yá huà bìng shēn。

东明送别郜侍御子元

王世贞

浊酒邮亭感慨频,知君此去有埋轮。zhuó jiǔ yóu tíng gǎn kǎi pín,zhī jūn cǐ qù yǒu mái lún。
乾坤不尽开时色,霜雪长含至后春。qián kūn bù jǐn kāi shí sè,shuāng xuě zhǎng hán zhì hòu chūn。
贾傅总能忧圣主,郑公元自爱良臣。jiǎ fù zǒng néng yōu shèng zhǔ,zhèng gōng yuán zì ài liáng chén。
人间大有澄清地,岂必沧波问逆鳞。rén jiān dà yǒu chéng qīng dì,qǐ bì cāng bō wèn nì lín。

雪夜使院有感

王世贞

雪色将风警独愁,不眠中夜揽貂裘。xuě sè jiāng fēng jǐng dú chóu,bù mián zhōng yè lǎn diāo qiú。
层关七萃歌黄竹,故里文君咏白头。céng guān qī cuì gē huáng zhú,gù lǐ wén jūn yǒng bái tóu。
宦路艰如秦岭骑,客情轻似剡溪舟。huàn lù jiān rú qín lǐng qí,kè qíng qīng shì shàn xī zhōu。
渔灯社酒真堪托,何必征途始倦游。yú dēng shè jiǔ zhēn kān tuō,hé bì zhēng tú shǐ juàn yóu。

雪后十日始大晴喜作

王世贞

十日雪阴今日晴,北窗旭红吾眼明。shí rì xuě yīn jīn rì qíng,běi chuāng xù hóng wú yǎn míng。
树头玉花故片片,檐底珠雨时声声。shù tóu yù huā gù piàn piàn,yán dǐ zhū yǔ shí shēng shēng。
总愁千村露摇落,暂喜二候还澄清。zǒng chóu qiān cūn lù yáo luò,zàn xǐ èr hòu hái chéng qīng。
放衙蜡屐何所念,石湖湖头双桨横。fàng yá là jī hé suǒ niàn,shí hú hú tóu shuāng jiǎng héng。

雪后同杨少参张山人分韵

王世贞

连城十二吐明光,极目千村混渺茫。lián chéng shí èr tǔ míng guāng,jí mù qiān cūn hùn miǎo máng。
微雨忽扶鳷鹊出,峭风徐起玉虬狂。wēi yǔ hū fú zhī què chū,qiào fēng xú qǐ yù qiú kuáng。
歌成郢曲人为宋,赋就相如苑是梁。gē chéng yǐng qū rén wèi sòng,fù jiù xiāng rú yuàn shì liáng。
拟向瑶池看戴胜,不教晴旭捧扶桑。nǐ xiàng yáo chí kàn dài shèng,bù jiào qíng xù pěng fú sāng。

雪后同杨少参张山人分韵

王世贞

飞甍雪霁拥岧峣,睥睨光凝迥未消。fēi méng xuě jì yōng tiáo yáo,pì nì guāng níng jiǒng wèi xiāo。
白凤羽从全魏落,苍龙鬐挂浊漳遥。bái fèng yǔ cóng quán wèi luò,cāng lóng qí guà zhuó zhāng yáo。
褰帷秀色峥嵘至,信马寒声凿落骄。qiān wéi xiù sè zhēng róng zhì,xìn mǎ hán shēng záo luò jiāo。
却忆西山多气象,千官拄笏紫宸朝。què yì xī shān duō qì xiàng,qiān guān zhǔ hù zǐ chén cháo。