古诗词

三杨诗

王世贞

踯躅广莫间,乾坤迫迟暮。zhí zhú guǎng mò jiān,qián kūn pò chí mù。
一接容城生,遂令豁衷素。yī jiē róng chéng shēng,suì lìng huō zhōng sù。
往者大难集,边尘窘天步。wǎng zhě dà nán jí,biān chén jiǒng tiān bù。
?藩托援师,皇诚柰深顾。fān tuō yuán shī,huáng chéng nài shēn gù。
阴谋重借寇,耗我黔首赋。yīn móu zhòng jiè kòu,hào wǒ qián shǒu fù。
谓遘互市欢,弭其来侵路。wèi gòu hù shì huān,mǐ qí lái qīn lù。
生也叫阊阖,画沙请前箸。shēng yě jiào chāng hé,huà shā qǐng qián zhù。
堂堂如中国,戚戚仅奸竖。táng táng rú zhōng guó,qī qī jǐn jiān shù。
障尉适穷边,年命不反悟。zhàng wèi shì qióng biān,nián mìng bù fǎn wù。
乾威■竖魄,伏机乃大露。qián wēi shù pò,fú jī nǎi dà lù。
命尔尚书郎,忧天渐成痼。mìng ěr shàng shū láng,yōu tiān jiàn chéng gù。
赐环主恩深,请剑臣节固。cì huán zhǔ ēn shēn,qǐng jiàn chén jié gù。
安危托将相,腹心横巨蠹。ān wēi tuō jiāng xiāng,fù xīn héng jù dù。
岂惟臣私愤,万口胁莫吐。qǐ wéi chén sī fèn,wàn kǒu xié mò tǔ。
吏议既以深,龙鳞遂终忤。lì yì jì yǐ shēn,lóng lín suì zhōng wǔ。
惨淡滨海臣,传章复寻讣。cǎn dàn bīn hǎi chén,chuán zhāng fù xún fù。
夕卧五四起,明河望东注。xī wò wǔ sì qǐ,míng hé wàng dōng zhù。
颇闻草奏时,业已为棺具。pǒ wén cǎo zòu shí,yè yǐ wèi guān jù。
元造竟何心,茫茫一身付。yuán zào jìng hé xīn,máng máng yī shēn fù。
所忧在国谋,敌志谐举措。suǒ yōu zài guó móu,dí zhì xié jǔ cuò。
大泽沦兼城,澜涛谁能募。dà zé lún jiān chéng,lán tāo shuí néng mù。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

天柱峰

王世贞

生平漆室意堪怜,见语中峰便跃然。shēng píng qī shì yì kān lián,jiàn yǔ zhōng fēng biàn yuè rán。
盘到最高金顶上,依然无际蔚蓝天。pán dào zuì gāo jīn dǐng shàng,yī rán wú jì wèi lán tiān。

太和绝顶赠敬美少参弟时游自太华新领部南康为匡庐主人

王世贞

玄岳能玄太华青,到来词笔动山灵。xuán yuè néng xuán tài huá qīng,dào lái cí bǐ dòng shān líng。
莫言迁客恩波少,何似金门老岁星。mò yán qiān kè ēn bō shǎo,hé shì jīn mén lǎo suì xīng。

太和绝顶赠敬美少参弟时游自太华新领部南康为匡庐主人

王世贞

太和宫阙写黄图,匡庐旧称天子都。tài hé gōng quē xiě huáng tú,kuāng lú jiù chēng tiān zi dōu。
共是玉皇香案吏,不妨南北领香垆。gòng shì yù huáng xiāng àn lì,bù fáng nán běi lǐng xiāng lú。

太和绝顶赠敬美少参弟时游自太华新领部南康为匡庐主人

王世贞

汝兄新赋未堪难,岳色撩人试自看。rǔ xiōng xīn fù wèi kān nán,yuè sè liāo rén shì zì kàn。
但使登高须授简,主恩新拜大夫官。dàn shǐ dēng gāo xū shòu jiǎn,zhǔ ēn xīn bài dà fū guān。

太和绝顶赠敬美少参弟时游自太华新领部南康为匡庐主人

王世贞

鹅笙凤管写潺湲,豹尾熊幡簇满山。é shēng fèng guǎn xiě chán yuán,bào wěi xióng fān cù mǎn shān。
疑是茅君兄弟别,未分天上与人间。yí shì máo jūn xiōng dì bié,wèi fēn tiān shàng yǔ rén jiān。

显定峰

王世贞

显际神光无处踪,定时贤劫不相逢。xiǎn jì shén guāng wú chù zōng,dìng shí xián jié bù xiāng féng。
老夫拟向峰头住,自取犍槌撞晓钟。lǎo fū nǐ xiàng fēng tóu zhù,zì qǔ jiān chuí zhuàng xiǎo zhōng。

由郧江抵均州即事

王世贞

下江双橹鸣啾啾,上江橹声亦不柔。xià jiāng shuāng lǔ míng jiū jiū,shàng jiāng lǔ shēng yì bù róu。
今春三月桃花水,不似常年竹箭流。jīn chūn sān yuè táo huā shuǐ,bù shì cháng nián zhú jiàn liú。

由郧江抵均州即事

王世贞

龙涡瀺灂硿然鸣,小滩大滩势欲争。lóng wō chán zhuó kōng rán míng,xiǎo tān dà tān shì yù zhēng。
棹入前崖浑不见,还从阙口出歌声。zhào rù qián yá hún bù jiàn,hái cóng quē kǒu chū gē shēng。

由郧江抵均州即事

王世贞

大石奋攫狮王身,小石槎牙不可驯。dà shí fèn jué shī wáng shēn,xiǎo shí chá yá bù kě xùn。
若令水清能见底,更有眠虬愁杀人。ruò lìng shuǐ qīng néng jiàn dǐ,gèng yǒu mián qiú chóu shā rén。

由郧江抵均州即事

王世贞

落日未尽新蟾催,无那层崖黯不开。luò rì wèi jǐn xīn chán cuī,wú nà céng yá àn bù kāi。
一线金波初欲动,错疑神女送珠来。yī xiàn jīn bō chū yù dòng,cuò yí shén nǚ sòng zhū lái。

皇崖峰

王世贞

雨脚霏霏暖不收,皇崖风起忽成秋。yǔ jiǎo fēi fēi nuǎn bù shōu,huáng yá fēng qǐ hū chéng qiū。
浮云半卷青天外,一线襄江抱日流。fú yún bàn juǎn qīng tiān wài,yī xiàn xiāng jiāng bào rì liú。

大小笔峰

王世贞

七曜天文万古看,长馀彩笔插空寒。qī yào tiān wén wàn gǔ kàn,zhǎng yú cǎi bǐ chā kōng hán。
欲书人鸟宫中事,龙汉年来罢史官。yù shū rén niǎo gōng zhōng shì,lóng hàn nián lái bà shǐ guān。

七星峰

王世贞

天上白榆秋历历,人间翠岭昼亭亭。tiān shàng bái yú qiū lì lì,rén jiān cuì lǐng zhòu tíng tíng。
自从题壁新诗就,北斗行中见一星。zì cóng tí bì xīn shī jiù,běi dòu xíng zhōng jiàn yī xīng。

中笏峰

王世贞

手板三时朝紫宸,天符九锡下青旻。shǒu bǎn sān shí cháo zǐ chén,tiān fú jiǔ xī xià qīng mín。
自能鹤禁辞王位,不向高真道寡人。zì néng hè jìn cí wáng wèi,bù xiàng gāo zhēn dào guǎ rén。

千丈万丈二峰

王世贞

高峰扫地一万丈,低峰突兀千丈馀。gāo fēng sǎo dì yī wàn zhàng,dī fēng tū wù qiān zhàng yú。
三山琪树稍加汝,二华莲花恐不如。sān shān qí shù shāo jiā rǔ,èr huá lián huā kǒng bù rú。