古诗词

三杨诗

王世贞

踯躅广莫间,乾坤迫迟暮。zhí zhú guǎng mò jiān,qián kūn pò chí mù。
一接容城生,遂令豁衷素。yī jiē róng chéng shēng,suì lìng huō zhōng sù。
往者大难集,边尘窘天步。wǎng zhě dà nán jí,biān chén jiǒng tiān bù。
?藩托援师,皇诚柰深顾。fān tuō yuán shī,huáng chéng nài shēn gù。
阴谋重借寇,耗我黔首赋。yīn móu zhòng jiè kòu,hào wǒ qián shǒu fù。
谓遘互市欢,弭其来侵路。wèi gòu hù shì huān,mǐ qí lái qīn lù。
生也叫阊阖,画沙请前箸。shēng yě jiào chāng hé,huà shā qǐng qián zhù。
堂堂如中国,戚戚仅奸竖。táng táng rú zhōng guó,qī qī jǐn jiān shù。
障尉适穷边,年命不反悟。zhàng wèi shì qióng biān,nián mìng bù fǎn wù。
乾威■竖魄,伏机乃大露。qián wēi shù pò,fú jī nǎi dà lù。
命尔尚书郎,忧天渐成痼。mìng ěr shàng shū láng,yōu tiān jiàn chéng gù。
赐环主恩深,请剑臣节固。cì huán zhǔ ēn shēn,qǐng jiàn chén jié gù。
安危托将相,腹心横巨蠹。ān wēi tuō jiāng xiāng,fù xīn héng jù dù。
岂惟臣私愤,万口胁莫吐。qǐ wéi chén sī fèn,wàn kǒu xié mò tǔ。
吏议既以深,龙鳞遂终忤。lì yì jì yǐ shēn,lóng lín suì zhōng wǔ。
惨淡滨海臣,传章复寻讣。cǎn dàn bīn hǎi chén,chuán zhāng fù xún fù。
夕卧五四起,明河望东注。xī wò wǔ sì qǐ,míng hé wàng dōng zhù。
颇闻草奏时,业已为棺具。pǒ wén cǎo zòu shí,yè yǐ wèi guān jù。
元造竟何心,茫茫一身付。yuán zào jìng hé xīn,máng máng yī shēn fù。
所忧在国谋,敌志谐举措。suǒ yōu zài guó móu,dí zhì xié jǔ cuò。
大泽沦兼城,澜涛谁能募。dà zé lún jiān chéng,lán tāo shuí néng mù。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

哭宗子相墓

王世贞

旅榇逾十载,孤坟始一抔。lǚ chèn yú shí zài,gū fén shǐ yī póu。
树童乌自徙,溪老獭堪留。shù tóng wū zì xǐ,xī lǎo tǎ kān liú。
未竟生前事,无穷死外愁。wèi jìng shēng qián shì,wú qióng sǐ wài chóu。
才名世人共,天意独悠悠。cái míng shì rén gòng,tiān yì dú yōu yōu。

哭宗子相墓

王世贞

百花洲上地,无复旧花枝。bǎi huā zhōu shàng dì,wú fù jiù huā zhī。
夙昔衔杯客,今来挂剑谁。sù xī xián bēi kè,jīn lái guà jiàn shuí。
风流一恸尽,山水寸心私。fēng liú yī tòng jǐn,shān shuǐ cùn xīn sī。
若语蓝田重,非关有胜儿。ruò yǔ lán tián zhòng,fēi guān yǒu shèng ér。

游莲花庵西水亭得南字

王世贞

一雨劲柔篮,干花弄晚酣。yī yǔ jìn róu lán,gàn huā nòng wǎn hān。
僧来夸世外,吾醉忆江南。sēng lái kuā shì wài,wú zuì yì jiāng nán。
凉色深茶碗,溪阴逗葛衫。liáng sè shēn chá wǎn,xī yīn dòu gé shān。
吏人排马急,毋乃报朝参。lì rén pái mǎ jí,wú nǎi bào cháo cān。

送汪光禄迁南京尹

王世贞

晋室丹阳尹,汉时光禄勋。jìn shì dān yáng yǐn,hàn shí guāng lù xūn。
云依故都合,星自禁垣分。yún yī gù dōu hé,xīng zì jìn yuán fēn。
九列人堪老,三朝事可闻。jiǔ liè rén kān lǎo,sān cháo shì kě wén。
江东吏人在,应识小冯君。jiāng dōng lì rén zài,yīng shí xiǎo féng jūn。

王太仆时厚省母郢中

王世贞

一疏辞司仆,高堂急老亲。yī shū cí sī pū,gāo táng jí lǎo qīn。
馔鱼真待汝,回驭更何人。zhuàn yú zhēn dài rǔ,huí yù gèng hé rén。
彩出秦陶美,颜回郢曲春。cǎi chū qín táo měi,yán huí yǐng qū chūn。
莼羹自可恋,清世有君臣。chún gēng zì kě liàn,qīng shì yǒu jūn chén。

吕舍人移疾归吴

王世贞

松筠一在念,遂厌承明庐。sōng yún yī zài niàn,suì yàn chéng míng lú。
自谓东方肉,何如张翰鱼。zì wèi dōng fāng ròu,hé rú zhāng hàn yú。
谁堪代供奉,君岂不中书。shuí kān dài gōng fèng,jūn qǐ bù zhōng shū。
早晚山田熟,应夸计未疏。zǎo wǎn shān tián shú,yīng kuā jì wèi shū。

张太史明成送母还豫章

王世贞

谁犯斗间色,文星出紫微。shuí fàn dòu jiān sè,wén xīng chū zǐ wēi。
侍臣中禁少,逐子大家归。shì chén zhōng jìn shǎo,zhú zi dà jiā guī。
茶爱香城美,鱼夸富水肥。chá ài xiāng chéng měi,yú kuā fù shuǐ féi。
公无长昼绣,人主正宵衣。gōng wú zhǎng zhòu xiù,rén zhǔ zhèng xiāo yī。

赠茅生

王世贞

暗投多失色,孤愤少知音。àn tóu duō shī sè,gū fèn shǎo zhī yīn。
依旧丰城剑,空悬燕市金。yī jiù fēng chéng jiàn,kōng xuán yàn shì jīn。
冲牛国士气,买骏古人心。chōng niú guó shì qì,mǎi jùn gǔ rén xīn。
予亦浮湘者,谁当诵上林。yǔ yì fú xiāng zhě,shuí dāng sòng shàng lín。

余忝督郧楚与季朗后先发辱以丽赋见赠且出扇命诗走笔酬谢

王世贞

郧国忝持节,春明同振衣。yún guó tiǎn chí jié,chūn míng tóng zhèn yī。
怜君一咳唾,散作千珠玑。lián jūn yī ké tuò,sàn zuò qiān zhū jī。
把并吴钩色,携增楚璧辉。bǎ bìng wú gōu sè,xié zēng chǔ bì huī。
好逢杨得意,未讶荐书稀。hǎo féng yáng dé yì,wèi yà jiàn shū xī。

过定远问功臣遗迹有感

王世贞

甲第杳非故,子城馀至今。jiǎ dì yǎo fēi gù,zi chéng yú zhì jīn。
烧痕寒不泯,沙色昼常阴。shāo hén hán bù mǐn,shā sè zhòu cháng yīn。
无复风云迹,偶然天地心。wú fù fēng yún jì,ǒu rán tiān dì xīn。
孝陵回首处,紫气一何深。xiào líng huí shǒu chù,zǐ qì yī hé shēn。

宋玉墓

王世贞

此地真埋玉,何人为续招。cǐ dì zhēn mái yù,hé rén wèi xù zhāo。
秋风吊师罢,暮雨逐王骄。qiū fēng diào shī bà,mù yǔ zhú wáng jiāo。
万事才情损,千秋意气消。wàn shì cái qíng sǔn,qiān qiū yì qì xiāo。
仍闻封禅草,遗恨右文朝。réng wén fēng chán cǎo,yí hèn yòu wén cháo。

张司礼尧督备显陵八年而始还朝节惠之政口碑载道余甚愧之敬之于其行赋五言近体以赠

王世贞

还朝禹年并,驰传汉恩深。hái cháo yǔ nián bìng,chí chuán hàn ēn shēn。
雨露园陵色,冰霜使者心。yǔ lù yuán líng sè,bīng shuāng shǐ zhě xīn。
卧馀江畔辙,颂有郢中音。wò yú jiāng pàn zhé,sòng yǒu yǐng zhōng yīn。
云梦毋劳对,君王罢上林。yún mèng wú láo duì,jūn wáng bà shàng lín。

留吉甫达甫伯仲小饮

王世贞

铃阁闲堪扫,牙旗静不惊。líng gé xián kān sǎo,yá qí jìng bù jīng。
一尊聊二子,三月自孤城。yī zūn liáo èr zi,sān yuè zì gū chéng。
柳送青阳色,江回白雪声。liǔ sòng qīng yáng sè,jiāng huí bái xuě shēng。
绝怜分手恨,翻向会时生。jué lián fēn shǒu hèn,fān xiàng huì shí shēng。

偶题小斋

王世贞

事念了无涉,起居初有恒。shì niàn le wú shè,qǐ jū chū yǒu héng。
佛书闲自展,何肉久堪憎。fú shū xián zì zhǎn,hé ròu jiǔ kān zēng。
铃阁栖禅观,辕门坐老僧。líng gé qī chán guān,yuán mén zuò lǎo sēng。
多惭少年日,绮语任冯陵。duō cán shǎo nián rì,qǐ yǔ rèn féng líng。

杭州诗人蒋少翼馆于中涓所薄游不偶将归故乡赋此送之

王世贞

钱唐诸父老,问尔长安时。qián táng zhū fù lǎo,wèn ěr zhǎng ān shí。
累宿内供奉,可称明主诗。lèi sù nèi gōng fèng,kě chēng míng zhǔ shī。
狗监不晓荐,马卿亦何为。gǒu jiān bù xiǎo jiàn,mǎ qīng yì hé wèi。
今日孤山径,还容二仲知。jīn rì gū shān jìng,hái róng èr zhòng zhī。