古诗词

自燕中来者云斥逐轻薄朝士殆尽赋此解嘲

王世贞

叱羿射狂日,令娲补漏天。chì yì shè kuáng rì,lìng wā bǔ lòu tiān。
千秋绝至技,万象横妖躔。qiān qiū jué zhì jì,wàn xiàng héng yāo chán。
问我今何适,吞声滞穷边。wèn wǒ jīn hé shì,tūn shēng zhì qióng biān。
问我何名姓,碧玉琬琰镌。wèn wǒ hé míng xìng,bì yù wǎn yǎn juān。
上帝有弄臣,戏博太山巅。shàng dì yǒu nòng chén,xì bó tài shān diān。
争道误一叱,中谗堕风烟。zhēng dào wù yī chì,zhōng chán duò fēng yān。
临岐酌沆瀣,渴吻三十年。lín qí zhuó hàng xiè,kě wěn sān shí nián。
月为琉璃碗,星是黄金钱。yuè wèi liú lí wǎn,xīng shì huáng jīn qián。
小儿东方语,乡里惊不传。xiǎo ér dōng fāng yǔ,xiāng lǐ jīng bù chuán。
一字犹未识,调笑司马迁。yī zì yóu wèi shí,diào xiào sī mǎ qiān。
左氏盲老公,龌龊诸侯编。zuǒ shì máng lǎo gōng,wò chuò zhū hóu biān。
插天昭王台,至今在幽燕。chā tiān zhāo wáng tái,zhì jīn zài yōu yàn。
挟策往从之,飞翰独翩翩。xié cè wǎng cóng zhī,fēi hàn dú piān piān。
鱼服误白龙,豫且嬉广渊。yú fú wù bái lóng,yù qiě xī guǎng yuān。
一为湛朱网,蛙黾遂来牵。yī wèi zhàn zhū wǎng,wā mǐn suì lái qiān。
骧首叫阊阖,七萃俱茫然。xiāng shǒu jiào chāng hé,qī cuì jù máng rán。
西入鹴鸠司,惨淡白云篇。xī rù shuāng jiū sī,cǎn dàn bái yún piān。
何来四五人,自称俱谪仙。hé lái sì wǔ rén,zì chēng jù zhé xiān。
其魁广成子,安期或偓佺。qí kuí guǎng chéng zi,ān qī huò wò quán。
惝恍识其故,昔者上帝前。chǎng huǎng shí qí gù,xī zhě shàng dì qián。
托陪瑶池饮,归共青辎軿。tuō péi yáo chí yǐn,guī gòng qīng zī píng。
悟来忽大笑,灵气生五咽。wù lái hū dà xiào,líng qì shēng wǔ yàn。
岂无兜离乐,不得夸喧阗。qǐ wú dōu lí lè,bù dé kuā xuān tián。
高歌灞陵畔,落日珊瑚鞭。gāo gē bà líng pàn,luò rì shān hú biān。
酒间呼白雪,片片下琼筵。jiǔ jiān hū bái xuě,piàn piàn xià qióng yán。
四海水四勺,五岳五石拳。sì hǎi shuǐ sì sháo,wǔ yuè wǔ shí quán。
且移华阳席,改就糟丘眠。qiě yí huá yáng xí,gǎi jiù zāo qiū mián。
一言斗突兀,万目纷睊睊。yī yán dòu tū wù,wàn mù fēn juàn juàn。
猛虎欲啮人,不肯避豪贤。měng hǔ yù niè rén,bù kěn bì háo xián。
腐鼠岂入眼,鹓雏遇鹰鹯。fǔ shǔ qǐ rù yǎn,yuān chú yù yīng zhān。
执戟鬓垂白,巧宦笑其玄。zhí jǐ bìn chuí bái,qiǎo huàn xiào qí xuán。
举世逐狂且,南威故不妍。jǔ shì zhú kuáng qiě,nán wēi gù bù yán。
头颅无凡骨,不爱插貂蝉。tóu lú wú fán gǔ,bù ài chā diāo chán。
君自吹胡管,我自挟朱弦。jūn zì chuī hú guǎn,wǒ zì xié zhū xián。
请君勿相忌,君亦勿见怜。qǐng jūn wù xiāng jì,jūn yì wù jiàn lián。
但令放之去,归种南山田。dàn lìng fàng zhī qù,guī zhǒng nán shān tián。
野夫事真宰,肯受时人权。yě fū shì zhēn zǎi,kěn shòu shí rén quán。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

题阙

王世贞

东京夸汝南,北魏推弘农。dōng jīng kuā rǔ nán,běi wèi tuī hóng nóng。
友于列九命,祖祢尽三公。yǒu yú liè jiǔ mìng,zǔ mí jǐn sān gōng。
名德冠时英,礼让世所宗。míng dé guān shí yīng,lǐ ràng shì suǒ zōng。
董卓盗天常,尔朱纵穷凶。dǒng zhuó dào tiān cháng,ěr zhū zòng qióng xiōng。
贤哲俱骈首,清渭为之红。xián zhé jù pián shǒu,qīng wèi wèi zhī hóng。
盛极必有衰,世污以已隆。shèng jí bì yǒu shuāi,shì wū yǐ yǐ lóng。
虽无绍与侃,宁能保丰终。suī wú shào yǔ kǎn,níng néng bǎo fēng zhōng。

题阙

王世贞

梁冀挟椒房,人主在股翼。liáng jì xié jiāo fáng,rén zhǔ zài gǔ yì。
一朝尸二公,举朝皆胁息。yī cháo shī èr gōng,jǔ cháo jiē xié xī。
八使行按部,先埋都亭轭。bā shǐ xíng àn bù,xiān mái dōu tíng è。
带剑入尚书,跪领张陵叱。dài jiàn rù shàng shū,guì lǐng zhāng líng chì。
乐安与京兆,犹能僇其客。lè ān yǔ jīng zhào,yóu néng lù qí kè。
死者代相禅,生者不改直。sǐ zhě dài xiāng chán,shēng zhě bù gǎi zhí。
宁如书生贵,横行于八极。níng rú shū shēng guì,héng xíng yú bā jí。

题阙

王世贞

和熹昔临朝,文彩冠东都。hé xī xī lín cháo,wén cǎi guān dōng dōu。
立幼擅天权,不救昆弟诛。lì yòu shàn tiān quán,bù jiù kūn dì zhū。
宣仁善革故,圣泽沛皇图。xuān rén shàn gé gù,shèng zé pèi huáng tú。
荣名伸敌国,不免子孙诬。róng míng shēn dí guó,bù miǎn zi sūn wū。
追惟正统初,茕然五尺孤。zhuī wéi zhèng tǒng chū,qióng rán wǔ chǐ gū。
太后坐深宫,格心但诗书。tài hòu zuò shēn gōng,gé xīn dàn shī shū。
九有颂慈孝,千载仰深谟。jiǔ yǒu sòng cí xiào,qiān zài yǎng shēn mó。

题阙

王世贞

范公悲汉亡,坐卧一车裀。fàn gōng bēi hàn wáng,zuò wò yī chē yīn。
三十六载中,不笑亦不颦。sān shí liù zài zhōng,bù xiào yì bù pín。
声在咽喉间,畴能闭其呻。shēng zài yàn hóu jiān,chóu néng bì qí shēn。
万古宇宙间,一见有心人。wàn gǔ yǔ zhòu jiān,yī jiàn yǒu xīn rén。
次则颜见远,慨然能致身。cì zé yán jiàn yuǎn,kǎi rán néng zhì shēn。
宁为江陵鬼,不作建康臣。níng wèi jiāng líng guǐ,bù zuò jiàn kāng chén。
顿令首阳薇,奕奕神更新。dùn lìng shǒu yáng wēi,yì yì shén gèng xīn。

题阙

王世贞

仲举诛左铛,谋参闻喜席。zhòng jǔ zhū zuǒ dāng,móu cān wén xǐ xí。
其人虽可言,其地终外戚。qí rén suī kě yán,qí dì zhōng wài qī。
何进屠酤儿,一死媒汉贼。hé jìn tú gū ér,yī sǐ méi hàn zéi。
扬汤而息沸,焉能令沸息。yáng tāng ér xī fèi,yān néng lìng fèi xī。
新莽盗汉炎,隋坚成鼎革。xīn mǎng dào hàn yán,suí jiān chéng dǐng gé。
赫赫我皇猷,万世垂内则。hè hè wǒ huáng yóu,wàn shì chuí nèi zé。

题阙

王世贞

梁侯既伏法,伯始亦解宦。liáng hóu jì fú fǎ,bó shǐ yì jiě huàn。
元相死制狱,缙也同兹难。yuán xiāng sǐ zhì yù,jìn yě tóng zī nán。
鼎足共承君,椷口以成乱。dǐng zú gòng chéng jūn,jiān kǒu yǐ chéng luàn。
伴食犹可言,窃脂良足叹。bàn shí yóu kě yán,qiè zhī liáng zú tàn。
方进媾红阳,幸叨帝恩逭。fāng jìn gòu hóng yáng,xìng dāo dì ēn huàn。
却条厚善者,九列俱流窜。què tiáo hòu shàn zhě,jiǔ liè jù liú cuàn。
于世虽已张,于颜能无汗。yú shì suī yǐ zhāng,yú yán néng wú hàn。

题阙

王世贞

维汉有宣哀,隆亲仅王号。wéi hàn yǒu xuān āi,lóng qīn jǐn wáng hào。
知者犹谓私,凛然太和诏。zhī zhě yóu wèi sī,lǐn rán tài hé zhào。
窃窥仁人志,既考而复庙。qiè kuī rén rén zhì,jì kǎo ér fù miào。
批鳞见臣节,因心亦子道。pī lín jiàn chén jié,yīn xīn yì zi dào。
权佐修其郤,陈章托媚奥。quán zuǒ xiū qí xì,chén zhāng tuō mèi ào。
自诧万古纲,能无万古笑。zì chà wàn gǔ gāng,néng wú wàn gǔ xiào。

题阙

王世贞

永明感奇征,微言自西竺。yǒng míng gǎn qí zhēng,wēi yán zì xī zhú。
后果摄往因,如环代相续。hòu guǒ shè wǎng yīn,rú huán dài xiāng xù。
楚英慕之诛,崔浩排之族。chǔ yīng mù zhī zhū,cuī hào pái zhī zú。
姚秦炽之亡,周武熄之促。yáo qín chì zhī wáng,zhōu wǔ xī zhī cù。
趣舍同一途,畴能明罪福。qù shě tóng yī tú,chóu néng míng zuì fú。
是以有漏因,智者了不录。shì yǐ yǒu lòu yīn,zhì zhě le bù lù。

题阙

王世贞

东都蔽阉宦,仪曜尽为腥。dōng dōu bì yān huàn,yí yào jǐn wèi xīng。
八俊复三君,皦皦露其嬴。bā jùn fù sān jūn,jiǎo jiǎo lù qí yíng。
林宗巧弥缝,遑遑竟无成。lín zōng qiǎo mí fèng,huáng huáng jìng wú chéng。
太邱为包茹,嘿嘿以苟生。tài qiū wèi bāo rú,hēi hēi yǐ gǒu shēng。
鲸波挟衡飙,一苇安得争。jīng bō xié héng biāo,yī wěi ān dé zhēng。
唯见黄叔度,鸿飞独冥冥。wéi jiàn huáng shū dù,hóng fēi dú míng míng。

题阙

王世贞

孔明讨汉贼,祁山凡六出。kǒng míng tǎo hàn zéi,qí shān fán liù chū。
威惠等春膏,精诚贯秋日。wēi huì děng chūn gāo,jīng chéng guàn qiū rì。
讴谣道相属,身死名不没。ōu yáo dào xiāng shǔ,shēn sǐ míng bù méi。
阳都佐东主,举朝服明决。yáng dōu zuǒ dōng zhǔ,jǔ cháo fú míng jué。
如何反掌间,名身并遒灭。rú hé fǎn zhǎng jiān,míng shēn bìng qiú miè。
即论新城挫,不掩徐塘伐。jí lùn xīn chéng cuò,bù yǎn xú táng fá。
成败遂低昂,千秋令中热。chéng bài suì dī áng,qiān qiū lìng zhōng rè。

题阙

王世贞

曹氏据七州,威力方盖世。cáo shì jù qī zhōu,wēi lì fāng gài shì。
云长鼓偏师,一战挫其锐。yún zhǎng gǔ piān shī,yī zhàn cuò qí ruì。
似忆白马围,欲徙铜驼避。shì yì bái mǎ wéi,yù xǐ tóng tuó bì。
国贼碧眼儿,窃败乃公事。guó zéi bì yǎn ér,qiè bài nǎi gōng shì。
昭烈与孔明,兹时诚失计。zhāo liè yǔ kǒng míng,zī shí chéng shī jì。
三万黄头军,顺流下白帝。sān wàn huáng tóu jūn,shùn liú xià bái dì。
退可伐贼谋,进当厚师继。tuì kě fá zéi móu,jìn dāng hòu shī jì。
既蹶兴愤师,中原了无意。jì jué xīng fèn shī,zhōng yuán le wú yì。
竟令涪江水,酿作永安泪。jìng lìng fú jiāng shuǐ,niàng zuò yǒng ān lèi。

题阙

王世贞

文若本名家,志在匡社稷。wén ruò běn míng jiā,zhì zài kuāng shè jì。
周览六合间,畴能托其迹。zhōu lǎn liù hé jiān,chóu néng tuō qí jì。
降心事阿瞒,相与图僇力。jiàng xīn shì ā mán,xiāng yǔ tú lù lì。
迅扫群雄尽,彼奸愈得职。xùn sǎo qún xióng jǐn,bǐ jiān yù dé zhí。
九锡从邺来,一死明夙昔。jiǔ xī cóng yè lái,yī sǐ míng sù xī。
宁如寄奴相,忧在后石画。níng rú jì nú xiāng,yōu zài hòu shí huà。
死犹擅元功,生不念王室。sǐ yóu shàn yuán gōng,shēng bù niàn wáng shì。

题阙

王世贞

张鲁世奇邪,乘险保梁州。zhāng lǔ shì qí xié,chéng xiǎn bǎo liáng zhōu。
及乎降曹公,五子万户侯。jí hū jiàng cáo gōng,wǔ zi wàn hù hóu。
全义亦盗雄,所事无恩雠。quán yì yì dào xióng,suǒ shì wú ēn chóu。
胙土享真王,晚节更优游。zuò tǔ xiǎng zhēn wáng,wǎn jié gèng yōu yóu。
梁州无砧盎,河南但锄耰。liáng zhōu wú zhēn àng,hé nán dàn chú yōu。
是时二邦外,柱骨如山丘。shì shí èr bāng wài,zhù gǔ rú shān qiū。
乱世能庇民,食报宁不优。luàn shì néng bì mín,shí bào níng bù yōu。

题阙

王世贞

昔有王彦方,闇然敦古谊。xī yǒu wáng yàn fāng,àn rán dūn gǔ yì。
讼者将取平,望庐恧而逝。sòng zhě jiāng qǔ píng,wàng lú nǜ ér shì。
淑问既已昭,弓旌遂麇至。shū wèn jì yǐ zhāo,gōng jīng suì jūn zhì。
一旦雠其身,侩酤以自秽。yī dàn chóu qí shēn,kuài gū yǐ zì huì。
始悟矜名客,良非终隐计。shǐ wù jīn míng kè,liáng fēi zhōng yǐn jì。
众恶几于道,吾闻之老氏。zhòng è jǐ yú dào,wú wén zhī lǎo shì。

题阙

王世贞

文王实剪魏,叔夜尸于市。wén wáng shí jiǎn wèi,shū yè shī yú shì。
天子不为雠,雠乃作天子。tiān zi bù wèi chóu,chóu nǎi zuò tiān zi。
当时侍中君,衔愤栖田里。dāng shí shì zhōng jūn,xián fèn qī tián lǐ。
新沓竟怜才,终烦司徒启。xīn dá jìng lián cái,zhōng fán sī tú qǐ。
惜哉荡阴役,终乃为雠死。xī zāi dàng yīn yì,zhōng nǎi wèi chóu sǐ。
王裒恸蓼莪,独行表君子。wáng póu tòng liǎo é,dú xíng biǎo jūn zi。