古诗词

诸方警报丛至用成孤愤投寄翁朱二公

王世贞

淮海惊鳞踊,江介衡波流。huái hǎi jīng lín yǒng,jiāng jiè héng bō liú。
会稽栖组练,槜李集星斿。huì jī qī zǔ liàn,zuì lǐ jí xīng yóu。
鹊兴晋阳甲,猬起牂牁雠。què xīng jìn yáng jiǎ,wèi qǐ zāng kē chóu。
闽岭无完土,燕秦鲜宿糇。mǐn lǐng wú wán tǔ,yàn qín xiān sù hóu。
谁谓八纮广,束我如一抔。shuí wèi bā hóng guǎng,shù wǒ rú yī póu。
戢戢趍亨士,寥寥倾否猷。jí jí chí hēng shì,liáo liáo qīng fǒu yóu。
结发辞家食,举宗被恩休。jié fā cí jiā shí,jǔ zōng bèi ēn xiū。
陈列郎署间,剖符东海陬。chén liè láng shǔ jiān,pōu fú dōng hǎi zōu。
揣分虽不任,匪职难为谋。chuāi fēn suī bù rèn,fěi zhí nán wèi móu。
慨矣扶风啸,越石不梦周。kǎi yǐ fú fēng xiào,yuè shí bù mèng zhōu。
率尔千乘答,仲尼或哂由。lǜ ěr qiān chéng dá,zhòng ní huò shěn yóu。
况乃我严君,受寄在戎辀。kuàng nǎi wǒ yán jūn,shòu jì zài róng zhōu。
曾是北顾纾,缅怀中制忧。céng shì běi gù shū,miǎn huái zhōng zhì yōu。
久戍赋清人,零雨东山遒。jiǔ shù fù qīng rén,líng yǔ dōng shān qiú。
回光冀日月,返驾贲林丘。huí guāng jì rì yuè,fǎn jià bēn lín qiū。
请用微薄躬,上为君父酬。qǐng yòng wēi báo gōng,shàng wèi jūn fù chóu。
七尺终归尽,寸心谁与投。qī chǐ zhōng guī jǐn,cùn xīn shuí yǔ tóu。
进虞处堂燕,退愧营巢鸠。jìn yú chù táng yàn,tuì kuì yíng cháo jiū。
投分报公父,裁书谢阿游。tóu fēn bào gōng fù,cái shū xiè ā yóu。
方驾骋天衢,执鞭如可求。fāng jià chěng tiān qú,zhí biān rú kě qiú。
毋使局足鸣,重贻伯乐羞。wú shǐ jú zú míng,zhòng yí bó lè xiū。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

赠刘少府四膺台奖

王世贞

赞公庭馆真如洗,吟岸乌纱据槁梧。zàn gōng tíng guǎn zhēn rú xǐ,yín àn wū shā jù gǎo wú。
刘宠虽廉争得似,橐中犹长一青蚨。liú chǒng suī lián zhēng dé shì,tuó zhōng yóu zhǎng yī qīng fú。

赠刘少府四膺台奖

王世贞

尚书两世大名垂,乔木干云荫后枝。shàng shū liǎng shì dà míng chuí,qiáo mù gàn yún yīn hòu zhī。
处处遗碑应好在,知君不是狄公儿。chù chù yí bēi yīng hǎo zài,zhī jūn bù shì dí gōng ér。

黄仲高先辈枉访有赠

王世贞

兰芬馝■蔼衿裾,一片冲怀玉不如。lán fēn bì ǎi jīn jū,yī piàn chōng huái yù bù rú。
事事拟君家叔度,祗输年少赴公车。shì shì nǐ jūn jiā shū dù,zhī shū nián shǎo fù gōng chē。

黄仲高先辈枉访有赠

王世贞

四明才子气如虹,何事低头王长公。sì míng cái zi qì rú hóng,hé shì dī tóu wáng zhǎng gōng。
误道姓名登琬琰,此身原只在墙东。wù dào xìng míng dēng wǎn yǎn,cǐ shēn yuán zhǐ zài qiáng dōng。

题复甫墨牡丹

王世贞

百种沉香亭畔枝,锦嫣红醉午风迟。bǎi zhǒng chén xiāng tíng pàn zhī,jǐn yān hóng zuì wǔ fēng chí。
那期虢国夫人到,淡扫春山八字眉。nà qī guó guó fū rén dào,dàn sǎo chūn shān bā zì méi。

题复甫墨牡丹

王世贞

半幅生绡墨乍匀,天然貌出玉精神。bàn fú shēng xiāo mò zhà yún,tiān rán mào chū yù jīng shén。
朱栏下尽葳蕤锁,却是丹青解误人。zhū lán xià jǐn wēi ruí suǒ,què shì dān qīng jiě wù rén。

苏山人自张司马归云辱倒屣之延而所谋未尽果戏赠一绝

王世贞

博得侯门一笑新,鬓霜犹自未回春。bó dé hóu mén yī xiào xīn,bìn shuāng yóu zì wèi huí chūn。
人间不遇邢和璞,谁向天门礼弄臣。rén jiān bù yù xíng hé pú,shuí xiàng tiān mén lǐ nòng chén。

题潇湘夜雨有感

王世贞

扁舟十载问潇湘,曾向天东指雁行。biǎn zhōu shí zài wèn xiāo xiāng,céng xiàng tiān dōng zhǐ yàn xíng。
今夜对床春梦稳,不妨风雨过西堂。jīn yè duì chuáng chūn mèng wěn,bù fáng fēng yǔ guò xī táng。

作张令书戏题后

王世贞

贪闻方外有闲居,笔砚垂抛乐有余。tān wén fāng wài yǒu xián jū,bǐ yàn chuí pāo lè yǒu yú。
谁信别生方外事,为僧仍作使君书。shuí xìn bié shēng fāng wài shì,wèi sēng réng zuò shǐ jūn shū。

仙师处见徐郎有赠

王世贞

双瞳剪水玉为神,皈礼神坛叩宿因。shuāng tóng jiǎn shuǐ yù wèi shén,guī lǐ shén tán kòu sù yīn。
自是徐家原有记,此儿天上石麒麟。zì shì xú jiā yuán yǒu jì,cǐ ér tiān shàng shí qí lín。

偶题

王世贞

一间茅屋足沈沦,无那虚名转趁身。yī jiān máo wū zú shěn lún,wú nà xū míng zhuǎn chèn shēn。
记得松风陶氏阁,玉书先下扫除人。jì dé sōng fēng táo shì gé,yù shū xiān xià sǎo chú rén。

偶题

王世贞

十里香烟夹路岐,少年争草步虚词。shí lǐ xiāng yān jiā lù qí,shǎo nián zhēng cǎo bù xū cí。
不知天上原无用,只礼身中一字师。bù zhī tiān shàng yuán wú yòng,zhǐ lǐ shēn zhōng yī zì shī。

余德甫见贻箨冠侑以一绝句倚韵和答

王世贞

竹萌含露供朝餐,余箨犹堪刘氏冠。zhú méng hán lù gōng cháo cān,yú tuò yóu kān liú shì guān。
不道道人心死尽,雨来犹作化龙看。bù dào dào rén xīn sǐ jǐn,yǔ lái yóu zuò huà lóng kàn。

七年前为在明赋此十绝句今春在明遇余吴阊复出卷索书之时余二人各挂冠久矣因题二绝于后

王世贞

当年楚馆咏江篱,忽戴宫花集凤池。dāng nián chǔ guǎn yǒng jiāng lí,hū dài gōng huā jí fèng chí。
何限幽芳领秋意,于今方是属君时。hé xiàn yōu fāng lǐng qiū yì,yú jīn fāng shì shǔ jūn shí。

七年前为在明赋此十绝句今春在明遇余吴阊复出卷索书之时余二人各挂冠久矣因题二绝于后

王世贞

才谈访旧便欣然,更怯长江浪拍天。cái tán fǎng jiù biàn xīn rán,gèng qiè zhǎng jiāng làng pāi tiān。
十绝新题挂君壁,似应翻胜子猷船。shí jué xīn tí guà jūn bì,shì yīng fān shèng zi yóu chuán。