古诗词

王山人自称十岳先有二诗见寄极国士之许千里命驾曾未淹日欲留金陵长篇见贻拂衣北首聊此和赠

王世贞

凤鸟摩青天,片羽飞东海。fèng niǎo mó qīng tiān,piàn yǔ fēi dōng hǎi。
却堕七尺篱,鴳目荧然改。què duò qī chǐ lí,yàn mù yíng rán gǎi。
骊龙颔下珠,夜必吐光彩。lí lóng hàn xià zhū,yè bì tǔ guāng cǎi。
绿醑骄欲鸣,青灯耿相待。lǜ xǔ jiāo yù míng,qīng dēng gěng xiāng dài。
不谓双垂杨,果系出剡舟。bù wèi shuāng chuí yáng,guǒ xì chū shàn zhōu。
野夫虽称病,为汝梳白头。yě fū suī chēng bìng,wèi rǔ shū bái tóu。
沈沈薜色夏,忽起商飙秋。shěn shěn bì sè xià,hū qǐ shāng biāo qiū。
特达壮士胆,未许黄金酬。tè dá zhuàng shì dǎn,wèi xǔ huáng jīn chóu。
谓予九州外,当复有九州。wèi yǔ jiǔ zhōu wài,dāng fù yǒu jiǔ zhōu。
男儿志五岳,逝将十岳游。nán ér zhì wǔ yuè,shì jiāng shí yuè yóu。
酒间扣所适,泰岱曾入手。jiǔ jiān kòu suǒ shì,tài dài céng rù shǒu。
马迹重云巅,鸡声浴日后。mǎ jì zhòng yún diān,jī shēng yù rì hòu。
狂扣玉女盆,中原散培塿。kuáng kòu yù nǚ pén,zhōng yuán sàn péi lǒu。
自揽烟霞色,语语不离口。zì lǎn yān xiá sè,yǔ yǔ bù lí kǒu。
十岳天中外,子尚馀其九。shí yuè tiān zhōng wài,zi shàng yú qí jiǔ。
寒暑炼玉容,去日各非有。hán shǔ liàn yù róng,qù rì gè fēi yǒu。
昔予读损益,亦复思名山。xī yǔ dú sǔn yì,yì fù sī míng shān。
晚师维摩诘,旦夕栖衡关。wǎn shī wéi mó jí,dàn xī qī héng guān。
纵横千界表,乃在弹指间。zòng héng qiān jiè biǎo,nǎi zài dàn zhǐ jiān。
笑攀青莲花,归插玉女鬟。xiào pān qīng lián huā,guī chā yù nǚ huán。
奚必策重踝,役役劳心颜。xī bì cè zhòng huái,yì yì láo xīn yán。
我语虽大佳,听之了无答。wǒ yǔ suī dà jiā,tīng zhī le wú dá。
杯酒散城烟,孤帆凌超忽。bēi jiǔ sàn chéng yān,gū fān líng chāo hū。
唯馀留别句,掷地金石发。wéi yú liú bié jù,zhì dì jīn shí fā。
后夜倘见怀,长江弄秋月。hòu yè tǎng jiàn huái,zhǎng jiāng nòng qiū yuè。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

答赠于鳞

王世贞

历下多奇士,夫君无忝之。lì xià duō qí shì,fū jūn wú tiǎn zhī。
身应李白后,书是伏生遗。shēn yīng lǐ bái hòu,shū shì fú shēng yí。
古调名堪小,穷探已亦疑。gǔ diào míng kān xiǎo,qióng tàn yǐ yì yí。
书来重嘘借,吾更爱吾诗。shū lái zhòng xū jiè,wú gèng ài wú shī。

玩小池金鱼

王世贞

寂尔空庭步,悠然凉意新。jì ěr kōng tíng bù,yōu rán liáng yì xīn。
倒池明绿树,惊藻爱朱鳞。dào chí míng lǜ shù,jīng zǎo ài zhū lín。
聚沫缘窥食,穿深欲避人。jù mò yuán kuī shí,chuān shēn yù bì rén。
不知濠上乐,鱼我竟谁真。bù zhī háo shàng lè,yú wǒ jìng shuí zhēn。

送僧之楚

王世贞

西来为传法,南下岂离群。xī lái wèi chuán fǎ,nán xià qǐ lí qún。
夜梵神鱼响,秋空法雁闻。yè fàn shén yú xiǎng,qiū kōng fǎ yàn wén。
浮杯洞庭月,飞锡衡山云。fú bēi dòng tíng yuè,fēi xī héng shān yún。
若向黄梅去,心香一寄焚。ruò xiàng huáng méi qù,xīn xiāng yī jì fén。

过秋曹后怀棘寺旧欢寄谢诸丈人

王世贞

棘寺饶期集,怜予齿最卑。jí sì ráo qī jí,lián yǔ chǐ zuì bēi。
暮云催握醑,秋雨听弹棋。mù yún cuī wò xǔ,qiū yǔ tīng dàn qí。
攀附多先达,风流并我师。pān fù duō xiān dá,fēng liú bìng wǒ shī。
不堪今咫尺,相望即天涯。bù kān jīn zhǐ chǐ,xiāng wàng jí tiān yá。

过秋曹后怀棘寺旧欢寄谢诸丈人

王世贞

兴爱提壶语,归从款段催。xīng ài tí hú yǔ,guī cóng kuǎn duàn cuī。
落花风后径,芳树雨中杯。luò huā fēng hòu jìng,fāng shù yǔ zhōng bēi。
禄薄存交谊,官闲见吏才。lù báo cún jiāo yì,guān xián jiàn lì cái。
未愁西省隔,折简即能来。wèi chóu xī shěng gé,zhé jiǎn jí néng lái。

过秋曹后怀棘寺旧欢寄谢诸丈人

王世贞

忆尔郫筒酒,来从蜀客船。yì ěr pí tǒng jiǔ,lái cóng shǔ kè chuán。
开尊须尽日,促席解忘年。kāi zūn xū jǐn rì,cù xí jiě wàng nián。
懒即隗俄坐,酣仍鼓跌眠。lǎn jí kuí é zuò,hān réng gǔ diē mián。
只今云省夜,茶碗对残编。zhǐ jīn yún shěng yè,chá wǎn duì cán biān。

憩弘慈寺空上人房

王世贞

下马叩空门,逢僧礼白云。xià mǎ kòu kōng mén,féng sēng lǐ bái yún。
为心一萧散,别路自尘氛。wèi xīn yī xiāo sàn,bié lù zì chén fēn。
犬避昙花席,鼯餐贝叶文。quǎn bì tán huā xí,wú cān bèi yè wén。
大都论佛性,难作有无分。dà dōu lùn fú xìng,nán zuò yǒu wú fēn。

闻卢生将出狱志喜

王世贞

闻道游梁狱,斯人实可悲。wén dào yóu liáng yù,sī rén shí kě bēi。
红颜翻自累,白璧转堪疑。hóng yán fān zì lèi,bái bì zhuǎn kān yí。
失意乾坤小,孤踪雨露迟。shī yì qián kūn xiǎo,gū zōng yǔ lù chí。
向来吹黍律,开落竟由谁。xiàng lái chuī shǔ lǜ,kāi luò jìng yóu shuí。

闻卢生将出狱志喜

王世贞

骨立卢生在,群销好自支。gǔ lì lú shēng zài,qún xiāo hǎo zì zhī。
膏焚独明日,灰暖再然时。gāo fén dú míng rì,huī nuǎn zài rán shí。
鹦鹉元惊众,鹪鹩未稳枝。yīng wǔ yuán jīng zhòng,jiāo liáo wèi wěn zhī。
江湖去仍广,勺水借恩私。jiāng hú qù réng guǎng,sháo shuǐ jiè ēn sī。

闻卢生将出狱志喜

王世贞

此际狱中剑,曾逢雷令非。cǐ jì yù zhōng jiàn,céng féng léi lìng fēi。
提携终奋迅,拂拭有光辉。tí xié zhōng fèn xùn,fú shì yǒu guāng huī。
一旦雄心托,千年国士稀。yī dàn xióng xīn tuō,qiān nián guó shì xī。
凭将报恩用,不作化龙飞。píng jiāng bào ēn yòng,bù zuò huà lóng fēi。

许解元悼妾

王世贞

带有同心在,丝将续命迟。dài yǒu tóng xīn zài,sī jiāng xù mìng chí。
泪偷埋玉地,心折赐珠时。lèi tōu mái yù dì,xīn zhé cì zhū shí。
解幌风从入,钩帘月自垂。jiě huǎng fēng cóng rù,gōu lián yuè zì chuí。
安仁故亡恙,不那鬓成丝。ān rén gù wáng yàng,bù nà bìn chéng sī。

许解元悼妾

王世贞

天上仙期迫,人间别恨深。tiān shàng xiān qī pò,rén jiān bié hèn shēn。
吹箫不同去,步幄杳难寻。chuī xiāo bù tóng qù,bù wò yǎo nán xún。
入梦惊纤玉,闻香剩郁金。rù mèng jīng xiān yù,wén xiāng shèng yù jīn。
都将可怜意,留作断肠吟。dōu jiāng kě lián yì,liú zuò duàn cháng yín。

许解元悼妾

王世贞

十五绣鸳鸯,妆成赠阮郎。shí wǔ xiù yuān yāng,zhuāng chéng zèng ruǎn láng。
蛾眉西岭月,鸾镜九秋霜。é méi xī lǐng yuè,luán jìng jiǔ qiū shuāng。
小雨流苏暗,阑风锦簟凉。xiǎo yǔ liú sū àn,lán fēng jǐn diàn liáng。
欲从天外觅,谁遣返魂香。yù cóng tiān wài mì,shuí qiǎn fǎn hún xiāng。

许解元悼妾

王世贞

云鬟白玉酥,人道胜罗敷。yún huán bái yù sū,rén dào shèng luó fū。
所念前鱼泣,宁知别鹤孤。suǒ niàn qián yú qì,níng zhī bié hè gū。
同心误彩繸,如意妒珊瑚。tóng xīn wù cǎi suì,rú yì dù shān hú。
往日西陵柏,萧萧长夜徂。wǎng rì xī líng bǎi,xiāo xiāo zhǎng yè cú。

喜师锡比部夜来自南留酌有赠

王世贞

三载传书札,相逢恐未真。sān zài chuán shū zhá,xiāng féng kǒng wèi zhēn。
应门欢旧仆,屈指问交亲。yīng mén huān jiù pū,qū zhǐ wèn jiāo qīn。
鸡黍贫能具,莺花晚更新。jī shǔ pín néng jù,yīng huā wǎn gèng xīn。
相看素衣在,天地久风尘。xiāng kàn sù yī zài,tiān dì jiǔ fēng chén。