古诗词

吴郎行赠吴判官转浙藩都事

王世贞

吴郎醉骂金陵席,骑马却赴通州谪。wú láng zuì mà jīn líng xí,qí mǎ què fù tōng zhōu zhé。
三载黯淡风尘深,始作江南幕中客。sān zài àn dàn fēng chén shēn,shǐ zuò jiāng nán mù zhōng kè。
吴郎濩落偃蹇且莫论,尔是文定尚书孙。wú láng huò luò yǎn jiǎn qiě mò lùn,ěr shì wén dìng shàng shū sūn。
书生不及文定世,父老犹传孝皇事。shū shēng bù jí wén dìng shì,fù lǎo yóu chuán xiào huáng shì。
洛阳长沙初拜相,华容浮梁互相让。luò yáng zhǎng shā chū bài xiāng,huá róng fú liáng hù xiāng ràng。
九重握手赐颜色,万里君门若咫尺。jiǔ zhòng wò shǒu cì yán sè,wàn lǐ jūn mén ruò zhǐ chǐ。
是时文定称近臣,深谋密语上所亲。shì shí wén dìng chēng jìn chén,shēn móu mì yǔ shàng suǒ qīn。
朝集凤池间委佩,即看鱼水更何人。cháo jí fèng chí jiān wěi pèi,jí kàn yú shuǐ gèng hé rén。
由来大厦须梁栋,不独文章为世重。yóu lái dà shà xū liáng dòng,bù dú wén zhāng wèi shì zhòng。
鼎湖忽攀龙驭髯,寰海但使苍生恸。dǐng hú hū pān lóng yù rán,huán hǎi dàn shǐ cāng shēng tòng。
只今相去四十载,万事那期一朝改。zhǐ jīn xiāng qù sì shí zài,wàn shì nà qī yī cháo gǎi。
玉几沈深北极尊,金鱼寂寞青云在。yù jǐ shěn shēn běi jí zūn,jīn yú jì mò qīng yún zài。
呜呼往事生新愁,我歌吴郎双泪流。wū hū wǎng shì shēng xīn chóu,wǒ gē wú láng shuāng lèi liú。
闻道君王思故剑,莫令衫袖湿江州。wén dào jūn wáng sī gù jiàn,mò lìng shān xiù shī jiāng zhōu。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

古乐府杂题二十绝湘妃竹

王世贞

步屧寻春傍若耶,双环白足洗轻纱。bù xiè xún chūn bàng ruò yé,shuāng huán bái zú xǐ qīng shā。
兴来莫踏云门寺,处处青帘卖酒家。xīng lái mò tà yún mén sì,chù chù qīng lián mài jiǔ jiā。

古乐府杂题二十绝湘妃竹

王世贞

袅袅婷婷骄上春,狂风摇荡不由身。niǎo niǎo tíng tíng jiāo shàng chūn,kuáng fēng yáo dàng bù yóu shēn。
君王莫问吹多少,可是吴郎画里人。jūn wáng mò wèn chuī duō shǎo,kě shì wú láng huà lǐ rén。

古乐府杂题二十绝湘妃竹

王世贞

摘来桑叶喂蚕肥,缫得流黄夜上机。zhāi lái sāng yè wèi cán féi,sāo dé liú huáng yè shàng jī。
愁说上方初进御,君王别选越罗衣。chóu shuō shàng fāng chū jìn yù,jūn wáng bié xuǎn yuè luó yī。

古乐府杂题二十绝湘妃竹

王世贞

堕马胡姬不动尘,飞鞍一跃转如神。duò mǎ hú jī bù dòng chén,fēi ān yī yuè zhuǎn rú shén。
莫轻乘自侯门过,惹得梁家髻样新。mò qīng chéng zì hóu mén guò,rě dé liáng jiā jì yàng xīn。

古乐府杂题二十绝湘妃竹

王世贞

何曾鹊印在龙荒,止许双蛾锁洞房。hé céng què yìn zài lóng huāng,zhǐ xǔ shuāng é suǒ dòng fáng。
秋夜纵长犹有梦,无情无思对斜阳。qiū yè zòng zhǎng yóu yǒu mèng,wú qíng wú sī duì xié yáng。

送李德宣之萧山司训二绝

王世贞

萧山竹箭美于玉,湘湖莼菜绿胜丝。xiāo shān zhú jiàn měi yú yù,xiāng hú chún cài lǜ shèng sī。
任是广文官舍冷,未应翻作季鹰思。rèn shì guǎng wén guān shě lěng,wèi yīng fān zuò jì yīng sī。

送李德宣之萧山司训二绝

王世贞

八月晴江响怒雷,西陵渡口趁潮开。bā yuè qíng jiāng xiǎng nù léi,xī líng dù kǒu chèn cháo kāi。
船头赤鲤如人立,知是龙湫带雨来。chuán tóu chì lǐ rú rén lì,zhī shì lóng jiǎo dài yǔ lái。

徐大光禄奉使江西淮邸见顾赠之再得四绝句

王世贞

拥传初从尚食归,天香细细染宫衣。yōng chuán chū cóng shàng shí guī,tiān xiāng xì xì rǎn gōng yī。
欲知明主兴居事,可谓韩休疏不肥。yù zhī míng zhǔ xīng jū shì,kě wèi hán xiū shū bù féi。

徐大光禄奉使江西淮邸见顾赠之再得四绝句

王世贞

淮王上客总能文,谁似风流徐少君。huái wáng shàng kè zǒng néng wén,shuí shì fēng liú xú shǎo jūn。
彩笔写将芝岭色,锦囊收尽蠡湖云。cǎi bǐ xiě jiāng zhī lǐng sè,jǐn náng shōu jǐn lí hú yún。

徐大光禄奉使江西淮邸见顾赠之再得四绝句

王世贞

豫章何限豫章材,蔽日干云夹道开。yù zhāng hé xiàn yù zhāng cái,bì rì gàn yún jiā dào kāi。
君去试看梁栋具,阿谁非是相公栽。jūn qù shì kàn liáng dòng jù,ā shuí fēi shì xiāng gōng zāi。

徐大光禄奉使江西淮邸见顾赠之再得四绝句

王世贞

高秋伏枕罢弦时,一曲聊将赠子期。gāo qiū fú zhěn bà xián shí,yī qū liáo jiāng zèng zi qī。
若向洪都朱邸听,有人能谱右丞诗。ruò xiàng hóng dōu zhū dǐ tīng,yǒu rén néng pǔ yòu chéng shī。

偶题

王世贞

一缕沈烟袅碧虚,五千言是读残书。yī lǚ shěn yān niǎo bì xū,wǔ qiān yán shì dú cán shū。
亦知终日无凡事,只恐凡情未破除。yì zhī zhōng rì wú fán shì,zhǐ kǒng fán qíng wèi pò chú。

赠孙章甫

王世贞

午坛烟暖日迟迟,玉洞群真礼法师。wǔ tán yān nuǎn rì chí chí,yù dòng qún zhēn lǐ fǎ shī。
最是黄庭须早熟,莫教符力不相随。zuì shì huáng tíng xū zǎo shú,mò jiào fú lì bù xiāng suí。

赠孙章甫

王世贞

游戏人间事事工,何人不爱葛仙翁。yóu xì rén jiān shì shì gōng,hé rén bù ài gé xiān wēng。
那堪一片桃花水,锁住蓬莱未许通。nà kān yī piàn táo huā shuǐ,suǒ zhù péng lái wèi xǔ tōng。

初入道史氏妇病死诗以伤之

王世贞

石湖桥畔土千堆,送客魂消黯自回。shí hú qiáo pàn tǔ qiān duī,sòng kè hún xiāo àn zì huí。
唯有师真曾授记,寸心犹暖未成灰。wéi yǒu shī zhēn céng shòu jì,cùn xīn yóu nuǎn wèi chéng huī。