古诗词

昌平侯铁劵歌

王世贞

英皇昔日困鱼服,惨淡四庙精灵哭。yīng huáng xī rì kùn yú fú,cǎn dàn sì miào jīng líng kū。
乾坤膏血付边马,乌鹊昼向行人啄。qián kūn gāo xuè fù biān mǎ,wū què zhòu xiàng xíng rén zhuó。
于公石帅独当柄,指顾号令无翻覆。yú gōng shí shuài dú dāng bǐng,zhǐ gù hào lìng wú fān fù。
天下勤王颇不少,杨侯上谷能神速。tiān xià qín wáng pǒ bù shǎo,yáng hóu shàng gǔ néng shén sù。
鸣鞭游骑出飞狐,咋指单于遁涿鹿。míng biān yóu qí chū fēi hú,zǎ zhǐ dān yú dùn zhuō lù。
候气已见平吞敌,左右弧矢垂双箙。hòu qì yǐ jiàn píng tūn dí,zuǒ yòu hú shǐ chuí shuāng fú。
居庸关头落日黄,饥卒尽饱降人肉。jū yōng guān tóu luò rì huáng,jī zú jǐn bǎo jiàng rén ròu。
新皇论功独召宴,剑履醉向明光宿。xīn huáng lùn gōng dú zhào yàn,jiàn lǚ zuì xiàng míng guāng sù。
貂蝉换出惊妻子,犀玉手授称腰腹。diāo chán huàn chū jīng qī zi,xī yù shǒu shòu chēng yāo fù。
当时报功恨不极,促制铁劵黄金饰。dāng shí bào gōng hèn bù jí,cù zhì tiě juàn huáng jīn shì。
无论此劵一尺铁,带砺河山开社稷。wú lùn cǐ juàn yī chǐ tiě,dài lì hé shān kāi shè jì。
百年倏忽岂更远,里门不朱插荆棘。bǎi nián shū hū qǐ gèng yuǎn,lǐ mén bù zhū chā jīng jí。
洛下唯闻许史封,边陲尚指杨王力。luò xià wéi wén xǔ shǐ fēng,biān chuí shàng zhǐ yáng wáng lì。
即看铁劵黑似漆,金书,黯■无颜色。jí kàn tiě juàn hēi shì qī,jīn shū,àn wú yán sè。
岂唯金书无颜色,侯家子孙看不识。qǐ wéi jīn shū wú yán sè,hóu jiā zi sūn kàn bù shí。
为道己巳年间事,始复吞声泪填臆。wèi dào jǐ sì nián jiān shì,shǐ fù tūn shēng lèi tián yì。
昨者蓟门火,横连甘泉北。zuó zhě jì mén huǒ,héng lián gān quán běi。
捷书未必当贼锋,血战还应长见抑。jié shū wèi bì dāng zéi fēng,xuè zhàn hái yīng zhǎng jiàn yì。
尚方之劵陈如山,男儿赤手那可得。shàng fāng zhī juàn chén rú shān,nán ér chì shǒu nà kě dé。
君不见濠梁勋旧奚足数,坟墓秋霜窜鼷鼠。jūn bù jiàn háo liáng xūn jiù xī zú shù,fén mù qiū shuāng cuàn xī shǔ。
于公丧元石帅族,风尘久赖成心膂。yú gōng sàng yuán shí shuài zú,fēng chén jiǔ lài chéng xīn lǚ。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

端午日独坐长山署中有感

王世贞

探符与荐黍,兹俗向曾经。tàn fú yǔ jiàn shǔ,zī sú xiàng céng jīng。
多难兵何辟,穷愁客转醒。duō nán bīng hé pì,qióng chóu kè zhuǎn xǐng。
柳风阴泛泛,城日昼冥冥。liǔ fēng yīn fàn fàn,chéng rì zhòu míng míng。
欲拟怀沙赋,人间未忍听。yù nǐ huái shā fù,rén jiān wèi rěn tīng。

七夕过宋丈宪副

王世贞

稍觉城乌隐,天孙可见过。shāo jué chéng wū yǐn,tiān sūn kě jiàn guò。
巧应非尔力,拙自定谁多。qiǎo yīng fēi ěr lì,zhuō zì dìng shuí duō。
馀兴残瓜果,新凉进芰荷。yú xīng cán guā guǒ,xīn liáng jìn jì hé。
还怜宋之问,不拟赋明河。hái lián sòng zhī wèn,bù nǐ fù míng hé。

莱阳发道中

王世贞

朝辞莱子国,夕指齐侯城。cháo cí lái zi guó,xī zhǐ qí hóu chéng。
羽檄自旁午,轮蹄交质明。yǔ xí zì páng wǔ,lún tí jiāo zhì míng。
微官奔命熟,多难置身轻。wēi guān bēn mìng shú,duō nán zhì shēn qīng。
敢谓云台上,书生有姓名。gǎn wèi yún tái shàng,shū shēng yǒu xìng míng。

莱阳发道中

王世贞

褦襶亦何道,驱驰非所怜。nài dài yì hé dào,qū chí fēi suǒ lián。
叩门栖鸟后,炊饭鸣鸡前。kòu mén qī niǎo hòu,chuī fàn míng jī qián。
杳杳海如发,凄凄月似弦。yǎo yǎo hǎi rú fā,qī qī yuè shì xián。
十年当此际,多负北窗眠。shí nián dāng cǐ jì,duō fù běi chuāng mián。

真定刘倅高第就徵

王世贞

手板刘明府,徵书汉省垣。shǒu bǎn liú míng fǔ,zhēng shū hàn shěng yuán。
已收三辅最,将益九重尊。yǐ shōu sān fǔ zuì,jiāng yì jiǔ zhòng zūn。
往事蒲堪伏,清朝草易存。wǎng shì pú kān fú,qīng cháo cǎo yì cún。
波臣正愁绝,挥涕问千门。bō chén zhèng chóu jué,huī tì wèn qiān mén。

夜过丘给事懋实

王世贞

亦知朝省贵,犹是孝廉居。yì zhī cháo shěng guì,yóu shì xiào lián jū。
四壁已如立,一瓢都不馀。sì bì yǐ rú lì,yī piáo dōu bù yú。
悠然见肝胆,偶尔及诗书。yōu rán jiàn gān dǎn,ǒu ěr jí shī shū。
街鼓由他竞,难催刺史车。jiē gǔ yóu tā jìng,nán cuī cì shǐ chē。

夜过丘给事懋实

王世贞

苔色车从破,庭阴榻不妨。tái sè chē cóng pò,tíng yīn tà bù fáng。
絺衣挂残日,茗碗过新凉。chī yī guà cán rì,míng wǎn guò xīn liáng。
世事难深竟,诗名好细藏。shì shì nán shēn jìng,shī míng hǎo xì cáng。
自怜无一解,得尔爱吾狂。zì lián wú yī jiě,dé ěr ài wú kuáng。

夜过丘给事懋实

王世贞

使星齐下邑,巷树鲁东家。shǐ xīng qí xià yì,xiàng shù lǔ dōng jiā。
小立匏尊具,清言布帽斜。xiǎo lì páo zūn jù,qīng yán bù mào xié。
援琴为山水,倚杖即云霞。yuán qín wèi shān shuǐ,yǐ zhàng jí yún xiá。
暂失人间态,风尘到自嗟。zàn shī rén jiān tài,fēng chén dào zì jiē。

夜过丘给事懋实

王世贞

为载嵇康酒,来陪阮籍棋。wèi zài jī kāng jiǔ,lái péi ruǎn jí qí。
故人青眼在,高枕白云知。gù rén qīng yǎn zài,gāo zhěn bái yún zhī。
海色清残暑,花阴逗晚飔。hǎi sè qīng cán shǔ,huā yīn dòu wǎn sī。
莫须成故事,折简便新诗。mò xū chéng gù shì,zhé jiǎn biàn xīn shī。

为李千里悼亡

王世贞

东风吹济水,零落百花阴。dōng fēng chuī jì shuǐ,líng luò bǎi huā yīn。
未远乘龙事,空馀射雉心。wèi yuǎn chéng lóng shì,kōng yú shè zhì xīn。
薄寒憎簟入,明月鉴帷深。báo hán zēng diàn rù,míng yuè jiàn wéi shēn。
欲掩安仁涕,情来自不禁。yù yǎn ān rén tì,qíng lái zì bù jìn。

李乾州风鉴妙天下不轻为人言然独数数属意余因赋答之

王世贞

水镜惭相问,人今岂卧龙。shuǐ jìng cán xiāng wèn,rén jīn qǐ wò lóng。
尚馀难折项,犹属未归容。shàng yú nán zhé xiàng,yóu shǔ wèi guī róng。
强饭终玄草,留书比素封。qiáng fàn zhōng xuán cǎo,liú shū bǐ sù fēng。
此生何所慕,杯酒莫辞醲。cǐ shēng hé suǒ mù,bēi jiǔ mò cí nóng。

李乾州风鉴妙天下不轻为人言然独数数属意余因赋答之

王世贞

久尔称人相,如吾杜德权。jiǔ ěr chēng rén xiāng,rú wú dù dé quán。
青云他燕颔,赤日自鸢肩。qīng yún tā yàn hàn,chì rì zì yuān jiān。
肮脏虞翻骨,轻肥蔡泽年。āng zàng yú fān gǔ,qīng féi cài zé nián。
小儒那足道,天地亦茫然。xiǎo rú nà zú dào,tiān dì yì máng rán。

怀汝思有寄

王世贞

屈指东游日,人间事事同。qū zhǐ dōng yóu rì,rén jiān shì shì tóng。
客愁更许拨,吾懒藉相攻。kè chóu gèng xǔ bō,wú lǎn jí xiāng gōng。
夜色青灯雨,秋天白简风。yè sè qīng dēng yǔ,qiū tiān bái jiǎn fēng。
不知从此后,清论向谁工。bù zhī cóng cǐ hòu,qīng lùn xiàng shuí gōng。

答吴明卿

王世贞

匡山报无恙,逐客且盘桓。kuāng shān bào wú yàng,zhú kè qiě pán huán。
天地终难快,风霜稍见宽。tiān dì zhōng nán kuài,fēng shuāng shāo jiàn kuān。
瀑飞千嶂晓,峡隐万松寒。pù fēi qiān zhàng xiǎo,xiá yǐn wàn sōng hán。
不分吴明府,犹能寄一官。bù fēn wú míng fǔ,yóu néng jì yī guān。

答吴明卿

王世贞

敢倚金绯在,蹉跎误此身。gǎn yǐ jīn fēi zài,cuō tuó wù cǐ shēn。
时危输小吏,气尽傍时人。shí wēi shū xiǎo lì,qì jǐn bàng shí rén。
自古文章理,尤深放逐臣。zì gǔ wén zhāng lǐ,yóu shēn fàng zhú chén。
扁舟五老下,随意破沈沦。biǎn zhōu wǔ lǎo xià,suí yì pò shěn lún。