古诗词

送徐汝思郎中使蜀虑囚兼悉鄙志

王世贞

长安二月百花明,花间好鸟嘤其鸣。zhǎng ān èr yuè bǎi huā míng,huā jiān hǎo niǎo yīng qí míng。
骑马低回问所适,眼中何人一李生。qí mǎ dī huí wèn suǒ shì,yǎn zhōng hé rén yī lǐ shēng。
李生为予赋白雪,击节高歌唾壶缺。lǐ shēng wèi yǔ fù bái xuě,jī jié gāo gē tuò hú quē。
两心炯炯中自知,至赏岂得逢人说。liǎng xīn jiǒng jiǒng zhōng zì zhī,zhì shǎng qǐ dé féng rén shuō。
谁其之子清而扬,抚琴不弹弦意长。shuí qí zhī zi qīng ér yáng,fǔ qín bù dàn xián yì zhǎng。
高山流水偶自会,浮云落日那能忘。gāo shān liú shuǐ ǒu zì huì,fú yún luò rì nà néng wàng。
从此论诗更吾子,予也开襟荐兰芷。cóng cǐ lùn shī gèng wú zi,yǔ yě kāi jīn jiàn lán zhǐ。
沉钩溟渤红珊瑚,明月波光夜深起。chén gōu míng bó hóng shān hú,míng yuè bō guāng yè shēn qǐ。
文章陆沉世所贱,千年得失人不见。wén zhāng lù chén shì suǒ jiàn,qiān nián dé shī rén bù jiàn。
其若天涯生咫尺,陌头飞英乱飘霰。qí ruò tiān yá shēng zhǐ chǐ,mò tóu fēi yīng luàn piāo xiàn。
青丝鹔鹴桃叶马,徐卿持节称使者。qīng sī sù shuāng táo yè mǎ,xú qīng chí jié chēng shǐ zhě。
倾城冠盖走相送,众中无言泪盈把。qīng chéng guān gài zǒu xiāng sòng,zhòng zhōng wú yán lèi yíng bǎ。
汉天西尽有光辉,诏许推环国士知。hàn tiān xī jǐn yǒu guāng huī,zhào xǔ tuī huán guó shì zhī。
陇云马首三千折,栈道猿声十二时。lǒng yún mǎ shǒu sān qiān zhé,zhàn dào yuán shēng shí èr shí。
峨眉山深白日照,锦官溪冷东风吹。é méi shān shēn bái rì zhào,jǐn guān xī lěng dōng fēng chuī。
巴人诵檄输賨布,夷女迎船歌竹枝。bā rén sòng xí shū cóng bù,yí nǚ yíng chuán gē zhú zhī。
滟滪秋沉疾如矢,白帝江陵七百里。yàn yù qiū chén jí rú shǐ,bái dì jiāng líng qī bǎi lǐ。
锦袍嵬坐映江水,徐卿丈夫当尔尔,岂无故人王与李。jǐn páo wéi zuò yìng jiāng shuǐ,xú qīng zhàng fū dāng ěr ěr,qǐ wú gù rén wáng yǔ lǐ。
足迹凄凉金马门,烽烟慷慨铜驼里。zú jì qī liáng jīn mǎ mén,fēng yān kāng kǎi tóng tuó lǐ。
古人恒悲生别离,灞桥水东不复西。gǔ rén héng bēi shēng bié lí,bà qiáo shuǐ dōng bù fù xī。
朱颜鬒鬓有时易,蕙质兰芬应未携。zhū yán zhěn bìn yǒu shí yì,huì zhì lán fēn yīng wèi xié。
对君长揖藏吴钩,鸊鹈膏湿寒芒愁。duì jūn zhǎng yī cáng wú gōu,pì tí gāo shī hán máng chóu。
它日延津倘相遇,三星斗间银河流。tā rì yán jīn tǎng xiāng yù,sān xīng dòu jiān yín hé liú。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

题阙

王世贞

文饶一材臣,所至树风谊。wén ráo yī cái chén,suǒ zhì shù fēng yì。
会昌式微代,皇纽将解坠。huì chāng shì wēi dài,huáng niǔ jiāng jiě zhuì。
立决万里筴,手挈三镇地。lì jué wàn lǐ cè,shǒu qiè sān zhèn dì。
宠多器不任,为汰复为忮。chǒng duō qì bù rèn,wèi tài fù wèi zhì。
垂老涉鲸波,白骨无所寄。chuí lǎo shè jīng bō,bái gǔ wú suǒ jì。
但称裴司徒,不及李太尉。dàn chēng péi sī tú,bù jí lǐ tài wèi。

题阙

王世贞

唐德初告衰,宇宙正佳兵。táng dé chū gào shuāi,yǔ zhòu zhèng jiā bīng。
前有郭汾阳,百折必东倾。qián yǒu guō fén yáng,bǎi zhé bì dōng qīng。
万死不易心,后有李西平。wàn sǐ bù yì xīn,hòu yǒu lǐ xī píng。
万古立人极,岂惟宗社桢。wàn gǔ lì rén jí,qǐ wéi zōng shè zhēn。
彼燧亦何论,为罪亦已盈。bǐ suì yì hé lùn,wèi zuì yì yǐ yíng。
惜哉临淮谬,遗恨在齐名。xī zāi lín huái miù,yí hèn zài qí míng。

题阙

王世贞

裴公大将材,不解深州围。péi gōng dà jiāng cái,bù jiě shēn zhōu wéi。
韩公大将材,不戢好水师。hán gōng dà jiāng cái,bù jí hǎo shuǐ shī。
决胜或先登,宁如一偏禆。jué shèng huò xiān dēng,níng rú yī piān bì。
及乎坐庙堂,天子所蓍龟。jí hū zuò miào táng,tiān zi suǒ shī guī。
词组转乾坤,匹身系安危。cí zǔ zhuǎn qián kūn,pǐ shēn xì ān wēi。
信哉尼父言,大受难小知。xìn zāi ní fù yán,dà shòu nán xiǎo zhī。

题阙

王世贞

唐室将贾乱,高明俱倦勤。táng shì jiāng jiǎ luàn,gāo míng jù juàn qín。
轩龙不安位,鹤驭将帝宾。xuān lóng bù ān wèi,hè yù jiāng dì bīn。
两武称贤助,二李亦纯臣。liǎng wǔ chēng xián zhù,èr lǐ yì chún chén。
云陛下家事,何必问外人。yún bì xià jiā shì,hé bì wèn wài rén。
爱州与荆州,不惮批逆鳞。ài zhōu yǔ jīng zhōu,bù dàn pī nì lín。
幸以首领完,沈沦竟终身。xìng yǐ shǒu lǐng wán,shěn lún jìng zhōng shēn。

题阙

王世贞

兴庆帝父尊,重华天下养。xīng qìng dì fù zūn,zhòng huá tiān xià yǎng。
如何猜疑际,天伦遂板荡。rú hé cāi yí jì,tiān lún suì bǎn dàng。
抱景等幽囚,跬步同流放。bào jǐng děng yōu qiú,kuǐ bù tóng liú fàng。
生时亿兆主,弥留向谁傍。shēng shí yì zhào zhǔ,mí liú xiàng shuí bàng。
牝鸡一司晨,豺虎成兹谤。pìn jī yī sī chén,chái hǔ chéng zī bàng。

题阙

王世贞

牛李相树敌,进退为是非。niú lǐ xiāng shù dí,jìn tuì wèi shì fēi。
刺刺唇吻间,人主至宵衣。cì cì chún wěn jiān,rén zhǔ zhì xiāo yī。
如何洛蜀党,贤者亦为之。rú hé luò shǔ dǎng,xián zhě yì wèi zhī。
涣群表大易,不比有明规。huàn qún biǎo dà yì,bù bǐ yǒu míng guī。
矛盾起方寸,所读何书诗。máo dùn qǐ fāng cùn,suǒ dú hé shū shī。
窃窥五鬼章,至今令人疑。qiè kuī wǔ guǐ zhāng,zhì jīn lìng rén yí。

题阙

王世贞

阳公为谏议,四载閟其口。yáng gōng wèi jiàn yì,sì zài bì qí kǒu。
一作惊人鸣,出为道州守。yī zuò jīng rén míng,chū wèi dào zhōu shǒu。
鱼羹及稻糜,与众均所受。yú gēng jí dào mí,yǔ zhòng jūn suǒ shòu。
催科自注考,能令督邮走。cuī kē zì zhù kǎo,néng lìng dū yóu zǒu。
兄弟凡三人,相与日饮酒。xiōng dì fán sān rén,xiāng yǔ rì yǐn jiǔ。
醉即共衾宿,不娶竟无后。zuì jí gòng qīn sù,bù qǔ jìng wú hòu。
钓奇性理僻,于道能知否。diào qí xìng lǐ pì,yú dào néng zhī fǒu。

题阙

王世贞

顺宗长谅阴,伾文遂窃柄。shùn zōng zhǎng liàng yīn,pī wén suì qiè bǐng。
生终被窜僇,死犹蒙佞幸。shēng zhōng bèi cuàn lù,sǐ yóu méng nìng xìng。
及观所厘革,往往多敝政。jí guān suǒ lí gé,wǎng wǎng duō bì zhèng。
颇收遗老还,力与中贵竞。pǒ shōu yí lǎo hái,lì yǔ zhōng guì jìng。
柳吕一自没,欲速成蹭蹬。liǔ lǚ yī zì méi,yù sù chéng cèng dēng。
不睹快心人,时有膏肓病。bù dǔ kuài xīn rén,shí yǒu gāo huāng bìng。

题阙

王世贞

自古负心人,毋与朱三伍。zì gǔ fù xīn rén,wú yǔ zhū sān wǔ。
狙诈曹瞒流,狞凶亚石虎。jū zhà cáo mán liú,níng xiōng yà shí hǔ。
狂锋既犯跸,王公尽砧斧。kuáng fēng jì fàn bì,wáng gōng jǐn zhēn fǔ。
沙陀首弄兵,乘时窃边土。shā tuó shǒu nòng bīng,chéng shí qiè biān tǔ。
破巢稍臣分,劫揆仍凶虏。pò cháo shāo chén fēn,jié kuí réng xiōng lǔ。
力屈聊避尊,夫岂崇故主。lì qū liáo bì zūn,fū qǐ chóng gù zhǔ。
窃陋司马公,帝纪安足数。qiè lòu sī mǎ gōng,dì jì ān zú shù。

题阙

王世贞

天厌五季腥,时复一扫之。tiān yàn wǔ jì xīng,shí fù yī sǎo zhī。
存者旦暮人,焉能辨华夷。cún zhě dàn mù rén,yān néng biàn huá yí。
冯公岂不伟,于节安所施。féng gōng qǐ bù wěi,yú jié ān suǒ shī。
信心白刃间,荣贵保期颐。xìn xīn bái rèn jiān,róng guì bǎo qī yí。
千秋蒙垢污,所救亦不訾。qiān qiū méng gòu wū,suǒ jiù yì bù zī。
二石一海鸥,古称图澄师。èr shí yī hǎi ōu,gǔ chēng tú chéng shī。
儒者所不道,西竺将取斯。rú zhě suǒ bù dào,xī zhú jiāng qǔ sī。

题阙

王世贞

有宋躬柔德,台谏执天衡。yǒu sòng gōng róu dé,tái jiàn zhí tiān héng。
与帝争是非,物论时见凭。yǔ dì zhēng shì fēi,wù lùn shí jiàn píng。
念无九苞彩,爪距若苍鹰。niàn wú jiǔ bāo cǎi,zhǎo jù ruò cāng yīng。
桧冑肉喂之,搏击中所憎。guì zhòu ròu wèi zhī,bó jī zhōng suǒ zēng。
士气一为夺,千秋犹不胜。shì qì yī wèi duó,qiān qiū yóu bù shèng。
侧耳平津馆,嗫嚅承明廷。cè ěr píng jīn guǎn,niè rú chéng míng tíng。
咬咬双鸂?,豸角何峥嵘。yǎo yǎo shuāng xī,zhì jiǎo hé zhēng róng。
窜头复摇尾,宁不愧其名。cuàn tóu fù yáo wěi,níng bù kuì qí míng。

题阙

王世贞

艺祖惇友于,淳熙不良弟。yì zǔ dūn yǒu yú,chún xī bù liáng dì。
空宫閟丘嫂,阴刃戕二嗣。kōng gōng bì qiū sǎo,yīn rèn qiāng èr sì。
奚必柱斧声,然后乃成弑。xī bì zhù fǔ shēng,rán hòu nǎi chéng shì。
普也社稷臣,驱除每先意。pǔ yě shè jì chén,qū chú měi xiān yì。
其误不在今,误在书金柜。qí wù bù zài jīn,wù zài shū jīn guì。
何物一老妪,乱经徇所庇。hé wù yī lǎo yù,luàn jīng xùn suǒ bì。
每读梁孝书,窃贤窦詹事。měi dú liáng xiào shū,qiè xián dòu zhān shì。

题阙

王世贞

宣和负与国,复渝海上盟。xuān hé fù yǔ guó,fù yú hǎi shàng méng。
一念不胜贪,宇宙遂佳兵。yī niàn bù shèng tān,yǔ zhòu suì jiā bīng。
朱仙十三诏,竟分南北形。zhū xiān shí sān zhào,jìng fēn nán běi xíng。
奕世言恢复,聊尔美其名。yì shì yán huī fù,liáo ěr měi qí míng。
开禧大辱国,符离亦无成。kāi xǐ dà rǔ guó,fú lí yì wú chéng。
孱然史越王,持重见讥评。càn rán shǐ yuè wáng,chí zhòng jiàn jī píng。
贵寿复世延,毋乃当帝情。guì shòu fù shì yán,wú nǎi dāng dì qíng。

题阙

王世贞

伯纪与德远,忠志贯金石。bó jì yǔ dé yuǎn,zhōng zhì guàn jīn shí。
量隘而才疏,焉能剪强敌。liàng ài ér cái shū,yān néng jiǎn qiáng dí。
忠简差练事,其气已萧索。zhōng jiǎn chà liàn shì,qí qì yǐ xiāo suǒ。
等彼王与谢,雍容参揆席。děng bǐ wáng yǔ xiè,yōng róng cān kuí xí。
矫首眺大河,苍苍七陵色。jiǎo shǒu tiào dà hé,cāng cāng qī líng sè。
安得刘寄奴,纯心为宗国。ān dé liú jì nú,chún xīn wèi zōng guó。

题阙

王世贞

强敌震四垂,天地为之裂。qiáng dí zhèn sì chuí,tiān dì wèi zhī liè。
铁骑过独松,宋胆悉以夺。tiě qí guò dú sōng,sòng dǎn xī yǐ duó。
信公仗孤忠,群僚乃乌合。xìn gōng zhàng gū zhōng,qún liáo nǎi wū hé。
弱卵压泰山,犹能整其辙。ruò luǎn yā tài shān,yóu néng zhěng qí zhé。
天运久已去,人事那得说。tiān yùn jiǔ yǐ qù,rén shì nà dé shuō。
掩卷惜公才,世儒但称节。yǎn juǎn xī gōng cái,shì rú dàn chēng jié。