古诗词

送徐汝思郎中使蜀虑囚兼悉鄙志

王世贞

长安二月百花明,花间好鸟嘤其鸣。zhǎng ān èr yuè bǎi huā míng,huā jiān hǎo niǎo yīng qí míng。
骑马低回问所适,眼中何人一李生。qí mǎ dī huí wèn suǒ shì,yǎn zhōng hé rén yī lǐ shēng。
李生为予赋白雪,击节高歌唾壶缺。lǐ shēng wèi yǔ fù bái xuě,jī jié gāo gē tuò hú quē。
两心炯炯中自知,至赏岂得逢人说。liǎng xīn jiǒng jiǒng zhōng zì zhī,zhì shǎng qǐ dé féng rén shuō。
谁其之子清而扬,抚琴不弹弦意长。shuí qí zhī zi qīng ér yáng,fǔ qín bù dàn xián yì zhǎng。
高山流水偶自会,浮云落日那能忘。gāo shān liú shuǐ ǒu zì huì,fú yún luò rì nà néng wàng。
从此论诗更吾子,予也开襟荐兰芷。cóng cǐ lùn shī gèng wú zi,yǔ yě kāi jīn jiàn lán zhǐ。
沉钩溟渤红珊瑚,明月波光夜深起。chén gōu míng bó hóng shān hú,míng yuè bō guāng yè shēn qǐ。
文章陆沉世所贱,千年得失人不见。wén zhāng lù chén shì suǒ jiàn,qiān nián dé shī rén bù jiàn。
其若天涯生咫尺,陌头飞英乱飘霰。qí ruò tiān yá shēng zhǐ chǐ,mò tóu fēi yīng luàn piāo xiàn。
青丝鹔鹴桃叶马,徐卿持节称使者。qīng sī sù shuāng táo yè mǎ,xú qīng chí jié chēng shǐ zhě。
倾城冠盖走相送,众中无言泪盈把。qīng chéng guān gài zǒu xiāng sòng,zhòng zhōng wú yán lèi yíng bǎ。
汉天西尽有光辉,诏许推环国士知。hàn tiān xī jǐn yǒu guāng huī,zhào xǔ tuī huán guó shì zhī。
陇云马首三千折,栈道猿声十二时。lǒng yún mǎ shǒu sān qiān zhé,zhàn dào yuán shēng shí èr shí。
峨眉山深白日照,锦官溪冷东风吹。é méi shān shēn bái rì zhào,jǐn guān xī lěng dōng fēng chuī。
巴人诵檄输賨布,夷女迎船歌竹枝。bā rén sòng xí shū cóng bù,yí nǚ yíng chuán gē zhú zhī。
滟滪秋沉疾如矢,白帝江陵七百里。yàn yù qiū chén jí rú shǐ,bái dì jiāng líng qī bǎi lǐ。
锦袍嵬坐映江水,徐卿丈夫当尔尔,岂无故人王与李。jǐn páo wéi zuò yìng jiāng shuǐ,xú qīng zhàng fū dāng ěr ěr,qǐ wú gù rén wáng yǔ lǐ。
足迹凄凉金马门,烽烟慷慨铜驼里。zú jì qī liáng jīn mǎ mén,fēng yān kāng kǎi tóng tuó lǐ。
古人恒悲生别离,灞桥水东不复西。gǔ rén héng bēi shēng bié lí,bà qiáo shuǐ dōng bù fù xī。
朱颜鬒鬓有时易,蕙质兰芬应未携。zhū yán zhěn bìn yǒu shí yì,huì zhì lán fēn yīng wèi xié。
对君长揖藏吴钩,鸊鹈膏湿寒芒愁。duì jūn zhǎng yī cáng wú gōu,pì tí gāo shī hán máng chóu。
它日延津倘相遇,三星斗间银河流。tā rì yán jīn tǎng xiāng yù,sān xīng dòu jiān yín hé liú。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

孙荣祖氏所降仙笔贻我金书阴符经跋尾云文阳真人得道时所说白玉蟾翁始表见于世又以长歌四百九十字见赠颇及前生事勉以修持且劝檀施聊此奉酬并效薄见于奉行仙童宜真子

王世贞

坛烟袅空笼曙星,翔阳鼓籁调流铃。tán yān niǎo kōng lóng shǔ xīng,xiáng yáng gǔ lài diào liú líng。
尔时班管正驰骤,为我写就阴符经。ěr shí bān guǎn zhèng chí zhòu,wèi wǒ xiě jiù yīn fú jīng。
行间隐隐金玉润,势表郁郁蛟龙腾。xíng jiān yǐn yǐn jīn yù rùn,shì biǎo yù yù jiāo lóng téng。
三仓以前鲜此迹,八会之后不可征。sān cāng yǐ qián xiān cǐ jì,bā huì zhī hòu bù kě zhēng。
此经黄帝疲警跸,上感玄女停辎軿。cǐ jīng huáng dì pí jǐng bì,shàng gǎn xuán nǚ tíng zī píng。
天真皇人为解说,一帚净扫乾坤兵。tiān zhēn huáng rén wèi jiě shuō,yī zhǒu jìng sǎo qián kūn bīng。
鼎湖雕弓坠霄汉,宛委丹检函精灵。dǐng hú diāo gōng zhuì xiāo hàn,wǎn wěi dān jiǎn hán jīng líng。
贞观小隶付欧褚,李荃而下训故兴。zhēn guān xiǎo lì fù ōu chǔ,lǐ quán ér xià xùn gù xīng。
蚕丝刿缕转成赘,貂尾媟渎那堪凭。cán sī guì lǚ zhuǎn chéng zhuì,diāo wěi xiè dú nà kān píng。
玉蟾散吏最晚出,真取捷要披榛荆。yù chán sàn lì zuì wǎn chū,zhēn qǔ jié yào pī zhēn jīng。
三十六天不可问,四千余年劳证明。sān shí liù tiān bù kě wèn,sì qiān yú nián láo zhèng míng。
仙翁一一为指说,敢以抵牾忘服膺。xiān wēng yī yī wèi zhǐ shuō,gǎn yǐ dǐ wǔ wàng fú yīng。
更诵长歌五百言,如啖火枣通三生。gèng sòng zhǎng gē wǔ bǎi yán,rú dàn huǒ zǎo tōng sān shēng。
子瞻梦悟五祖戒,次律赖遇真人邢。zi zhān mèng wù wǔ zǔ jiè,cì lǜ lài yù zhēn rén xíng。
惜哉二子不自振,晚途岭蜀长飘零。xī zāi èr zi bù zì zhèn,wǎn tú lǐng shǔ zhǎng piāo líng。
即令来路未明晓,忍恋浊世甘膻腥。jí lìng lái lù wèi míng xiǎo,rěn liàn zhuó shì gān shān xīng。
陶君已拜都水监,胜力菩萨为前盟。táo jūn yǐ bài dōu shuǐ jiān,shèng lì pú sà wèi qián méng。
白叟愿生兜率界,海山丈室留居停。bái sǒu yuàn shēng dōu lǜ jiè,hǎi shān zhàng shì liú jū tíng。
乃知大道绝町畛,两者同出而异名。nǎi zhī dà dào jué tīng zhěn,liǎng zhě tóng chū ér yì míng。
鲰生掉头出苦海,眷属聚散如漂萍。zōu shēng diào tóu chū kǔ hǎi,juàn shǔ jù sàn rú piāo píng。
把茅盖头足舒缩,一瓢以外无经营。bǎ máo gài tóu zú shū suō,yī piáo yǐ wài wú jīng yíng。
晨吸清和入玄牝,夕敛沆瀣归黄庭。chén xī qīng hé rù xuán pìn,xī liǎn hàng xiè guī huáng tíng。
檀施小果敢云倦,人天有漏吾何矜。tán shī xiǎo guǒ gǎn yún juàn,rén tiān yǒu lòu wú hé jīn。
更烦转示宜真子,返照面目思前程。gèng fán zhuǎn shì yí zhēn zi,fǎn zhào miàn mù sī qián chéng。
任是逍遥鲜挂碍,未免流转趋沈冥。rèn shì xiāo yáo xiān guà ài,wèi miǎn liú zhuǎn qū shěn míng。
权奇狡狯亦细事,麻姑见哂王方平。quán qí jiǎo kuài yì xì shì,má gū jiàn shěn wáng fāng píng。
上真重关挂玉钥,西竺觉路悬金绳。shàng zhēn zhòng guān guà yù yào,xī zhú jué lù xuán jīn shéng。
精心九渊骊颔易,失足一堕鸿毛轻。jīng xīn jiǔ yuān lí hàn yì,shī zú yī duò hóng máo qīng。
百年倏忽若流电,我为后继谁先登。bǎi nián shū hū ruò liú diàn,wǒ wèi hòu jì shuí xiān dēng。
功成帝命有时下,拍手呼鸾游太清。gōng chéng dì mìng yǒu shí xià,pāi shǒu hū luán yóu tài qīng。

为胡进士孟韬作匡山读书处歌

王世贞

大块下坠成匡山,秀作中天五青莲,十二万纪搏云烟。dà kuài xià zhuì chéng kuāng shān,xiù zuò zhōng tiān wǔ qīng lián,shí èr wàn jì bó yún yān。
元气小漏长庚颠,秀作人间一青莲,绡霞酿露六十年。yuán qì xiǎo lòu zhǎng gēng diān,xiù zuò rén jiān yī qīng lián,xiāo xiá niàng lù liù shí nián。
两雄相得非偶然。liǎng xióng xiāng dé fēi ǒu rán。
所以匡庐李白庐,白也匡庐白。suǒ yǐ kuāng lú lǐ bái lú,bái yě kuāng lú bái。
念欲宫锦幄,屏风背拥九迭碧。niàn yù gōng jǐn wò,píng fēng bèi yōng jiǔ dié bì。
念欲宫锦袍,瀑布高悬八千尺。niàn yù gōng jǐn páo,pù bù gāo xuán bā qiān chǐ。
朝诵宛委编,暮歌大洞经。cháo sòng wǎn wěi biān,mù gē dà dòng jīng。
化为三籁透紫冥,下杂栖贤三峡之雷霆。huà wèi sān lài tòu zǐ míng,xià zá qī xián sān xiá zhī léi tíng。
细则鸾凤喈,粗乃虬龙鸣。xì zé luán fèng jiē,cū nǎi qiú lóng míng。
香炉袅篆五色明,坐使万境神魂清。xiāng lú niǎo zhuàn wǔ sè míng,zuò shǐ wàn jìng shén hún qīng。
咄嗟匡山不负白,白也顿负匡山色。duō jiē kuāng shān bù fù bái,bái yě dùn fù kuāng shān sè。
功名善愚人,一旦调乃公。gōng míng shàn yú rén,yī dàn diào nǎi gōng。
采撷晻霭,擘削巃嵷。cǎi xié àn ǎi,bāi xuē lóng sǒng。
尽收绣鞶囊,卖之华清宫。jǐn shōu xiù pán náng,mài zhī huá qīng gōng。
连城一出玉环妒,天子欲偿价,力士老奴从旁代唶嚄,从此重瞳意回互。lián chéng yī chū yù huán dù,tiān zi yù cháng jià,lì shì lǎo nú cóng páng dài zé huō,cóng cǐ zhòng tóng yì huí hù。
浔阳雨,夜郎雾。xún yáng yǔ,yè láng wù。
采石捉月月不顾,不能携得匡山去。cǎi shí zhuō yuè yuè bù gù,bù néng xié dé kuāng shān qù。
后千余年好事者,仍榜匡山读书处。hòu qiān yú nián hǎo shì zhě,réng bǎng kuāng shān dú shū chù。
咄嗟哉,咄嗟哉,李白居,杜甫诗。duō jiē zāi,duō jiē zāi,lǐ bái jū,dù fǔ shī。
诗耶人耶,与山并斗宇宙奇,胡郎有奇急吐之。shī yé rén yé,yǔ shān bìng dòu yǔ zhòu qí,hú láng yǒu qí jí tǔ zhī。
君不见六经万古长赫曦,如悬九嵏烛四垂。jūn bù jiàn liù jīng wàn gǔ zhǎng hè xī,rú xuán jiǔ zōng zhú sì chuí。
不然草大还,直借鹏背家须弥。bù rán cǎo dà hái,zhí jiè péng bèi jiā xū mí。
安能龊龊苦恋五言七字长,吾伊如此读书读奚为。ān néng chuò chuò kǔ liàn wǔ yán qī zì zhǎng,wú yī rú cǐ dú shū dú xī wèi。

寿南昌龙沙王孙七十

王世贞

龙沙沙高压女墙,石函字字生辉光。lóng shā shā gāo yā nǚ qiáng,shí hán zì zì shēng huī guāng。
龙沙主人七十强,酡颜宣发双瞳方。lóng shā zhǔ rén qī shí qiáng,tuó yán xuān fā shuāng tóng fāng。
主人自爱衣萝薜,不爱君王赐束帛。zhǔ rén zì ài yī luó bì,bù ài jūn wáng cì shù bó。
主人健走仍健饷,不爱君王赐鸠杖。zhǔ rén jiàn zǒu réng jiàn xiǎng,bù ài jūn wáng cì jiū zhàng。
有书肯学淮南安,朝宗捧日心长丹。yǒu shū kěn xué huái nán ān,cháo zōng pěng rì xīn zhǎng dān。
有儿肯学刘中垒,养得丹砂胜榴子。yǒu ér kěn xué liú zhōng lěi,yǎng dé dān shā shèng liú zi。
东海狂生学面壁,手种蟠桃仅三尺。dōng hǎi kuáng shēng xué miàn bì,shǒu zhǒng pán táo jǐn sān chǐ。
他年结核萍实如,要益千秋豫章色。tā nián jié hé píng shí rú,yào yì qiān qiū yù zhāng sè。

答赠张大允文

王世贞

老夫自解金陵棘,不贷头颅镜中白。lǎo fū zì jiě jīn líng jí,bù dài tóu lú jìng zhōng bái。
五言长城拉攞坏,千尺糟丘干欲坼。wǔ yán zhǎng chéng lā luó huài,qiān chǐ zāo qiū gàn yù chè。
卖身但拟作佛奴,拄口何曾问欢伯。mài shēn dàn nǐ zuò fú nú,zhǔ kǒu hé céng wèn huān bó。
汝父差贪子云字,世人任学廷尉客。rǔ fù chà tān zi yún zì,shì rén rèn xué tíng wèi kè。
偪侧何偪侧,蜗庐斗大聊自适。bī cè hé bī cè,wō lú dòu dà liáo zì shì。
春风骀荡啼?鹠,门前剥啄劳诗邮。chūn fēng dài dàng tí piǎo liú,mén qián bō zhuó láo shī yóu。
商声嘹亮动金石,尺素错落蟠银钩。shāng shēng liáo liàng dòng jīn shí,chǐ sù cuò luò pán yín gōu。
自云于世无所求,但愿一识韩荆州。zì yún yú shì wú suǒ qiú,dàn yuàn yī shí hán jīng zhōu。
闻之白香山,何人得似张公子,两首诗轻万户侯。wén zhī bái xiāng shān,hé rén dé shì zhāng gōng zi,liǎng shǒu shī qīng wàn hù hóu。
我意或不然,汝家故事须封留。wǒ yì huò bù rán,rǔ jiā gù shì xū fēng liú。
然后归从松子游,我歌不再汝勿酬。rán hòu guī cóng sōng zi yóu,wǒ gē bù zài rǔ wù chóu。
男儿堕地各努力,出世入世俱千秋。nán ér duò dì gè nǔ lì,chū shì rù shì jù qiān qiū。

走笔题雪泉图赠彼上人者不知能酬对否

王世贞

仲冬十一月,三峨岭头百丈雪。zhòng dōng shí yī yuè,sān é lǐng tóu bǎi zhàng xuě。
春风二月天,三峨峡中百道泉。chūn fēng èr yuè tiān,sān é xiá zhōng bǎi dào quán。
山僧住山不论岁,手爇松枝令江沸。shān sēng zhù shān bù lùn suì,shǒu ruò sōng zhī lìng jiāng fèi。
未解泉能雪如白,且夸雪与泉同味。wèi jiě quán néng xuě rú bái,qiě kuā xuě yǔ quán tóng wèi。
是雪为泉人尽知,煮泉煮雪从汝为。shì xuě wèi quán rén jǐn zhī,zhǔ quán zhǔ xuě cóng rǔ wèi。
第探此雪真面目,记取高秋未结时。dì tàn cǐ xuě zhēn miàn mù,jì qǔ gāo qiū wèi jié shí。

寿封君吴姊丈七十歌

王世贞

阿翁七十鬓尚玄,渥丹将酡染双颧。ā wēng qī shí bìn shàng xuán,wò dān jiāng tuó rǎn shuāng quán。
金粟欲压乌纱偏,呼卢卷白神翛然。jīn sù yù yā wū shā piān,hū lú juǎn bái shén xiāo rán。
膝前众绮何翩翩,中有一绣去朝天。xī qián zhòng qǐ hé piān piān,zhōng yǒu yī xiù qù cháo tiān。
凤毛五色天书鲜,何必身到凤池边。fèng máo wǔ sè tiān shū xiān,hé bì shēn dào fèng chí biān。
海东绛桃日并圆,海人捧致珊瑚筵,一颗一饱三千年。hǎi dōng jiàng táo rì bìng yuán,hǎi rén pěng zhì shān hú yán,yī kē yī bǎo sān qiān nián。

重九日为庚辰岁昙阳仙师化辰敬成长歌一章志感

王世贞

万历之岁庚在辰,我师拍手谢世尘。wàn lì zhī suì gēng zài chén,wǒ shī pāi shǒu xiè shì chén。
西竺西池总西蜀,阳月阳日归阳神。xī zhú xī chí zǒng xī shǔ,yáng yuè yáng rì guī yáng shén。
晴霞两片衬腮玉,夕宿数点搏眉颦。qíng xiá liǎng piàn chèn sāi yù,xī sù shù diǎn bó méi pín。
凝然金刚不坏身,独立宝座凌秋旻。níng rán jīn gāng bù huài shēn,dú lì bǎo zuò líng qiū mín。
是时弟子皆伏泣,手剑忽挺光鳞鳞。shì shí dì zi jiē fú qì,shǒu jiàn hū tǐng guāng lín lín。
老生舍身侍香火,自甘佛奴或道民。lǎo shēng shě shēn shì xiāng huǒ,zì gān fú nú huò dào mín。
谈无说有世不一,学士见挽传师真。tán wú shuō yǒu shì bù yī,xué shì jiàn wǎn chuán shī zhēn。
少将灵迹托彤史,敢以卮言夸素臣。shǎo jiāng líng jì tuō tóng shǐ,gǎn yǐ zhī yán kuā sù chén。
下士闻道只大笑,何意众口成狺狺。xià shì wén dào zhǐ dà xiào,hé yì zhòng kǒu chéng yín yín。
吾师可虞日月毁,大教岂逐云雷屯。wú shī kě yú rì yuè huǐ,dà jiào qǐ zhú yún léi tún。
所怜内境有罗刹,不妨外土来波旬。suǒ lián nèi jìng yǒu luó shā,bù fáng wài tǔ lái bō xún。
银环再贶许消息,金篦未引犹沈沦。yín huán zài kuàng xǔ xiāo xī,jīn bì wèi yǐn yóu shěn lún。
朝披夕诵了何益,如博日胜还日贫。cháo pī xī sòng le hé yì,rú bó rì shèng hái rì pín。
回头转盻已陈迹,中天圆月十二新。huí tóu zhuǎn xì yǐ chén jì,zhōng tiān yuán yuè shí èr xīn。
瓣香一缕断复续,风伯为我传峨岷。bàn xiāng yī lǚ duàn fù xù,fēng bó wèi wǒ chuán é mín。
玉京斟酌沆瀣酒,浊世消渴支离人。yù jīng zhēn zhuó hàng xiè jiǔ,zhuó shì xiāo kě zhī lí rén。
云君倘为下阊阖,霞䍐倏见扶飙轮。yún jūn tǎng wèi xià chāng hé,xiá hǎn shū jiàn fú biāo lún。
老生行脚粗已备,芒鞋布衲青纶巾。lǎo shēng xíng jiǎo cū yǐ bèi,máng xié bù nà qīng lún jīn。
不辞蹑景渡彼岸,眼底一众俱迷津。bù cí niè jǐng dù bǐ àn,yǎn dǐ yī zhòng jù mí jīn。
更祈仙伴有邹子,大吹黍律回阳春。gèng qí xiān bàn yǒu zōu zi,dà chuī shǔ lǜ huí yáng chūn。

赵君自练川广文迁宰石埭石埭汉陵阳也窦先生子明以循吏仙去君素好道请于乩而得仙篆金丹四百字故以拟之

王世贞

陵阳山头黄鹤池,夜半呼鹤仙人骑。líng yáng shān tóu huáng hè chí,yè bàn hū hè xiān rén qí。
仙人拍手上天去,丹台朱实时累累。xiān rén pāi shǒu shàng tiān qù,dān tái zhū shí shí lèi lèi。
汝乡麟脯那用擘,吾家玉棺不得奇。rǔ xiāng lín pú nà yòng bāi,wú jiā yù guān bù dé qí。
窦令不来赵令至,古今亦是须臾事。dòu lìng bù lái zhào lìng zhì,gǔ jīn yì shì xū yú shì。
案头黄老五千言,囊底素书四百字。àn tóu huáng lǎo wǔ qiān yán,náng dǐ sù shū sì bǎi zì。
双凫肯似孤鹤孤,劝君且赴尚书会。shuāng fú kěn shì gū hè gū,quàn jūn qiě fù shàng shū huì。

吾师宁斋先生南园牡丹之盛冠绝吴中而皆师之长郎君手植中有白牡丹一株曰尺素者尤奇丽因作长歌纪之并赠长君

王世贞

三月一出游季园,千奇万丽攒雕栏。sān yuè yī chū yóu jì yuán,qiān qí wàn lì zǎn diāo lán。
纷纷红紫尽辟易,中有一株白牡丹。fēn fēn hóng zǐ jǐn pì yì,zhōng yǒu yī zhū bái mǔ dān。
初疑龙池宴,罢舞双成盘。chū yí lóng chí yàn,bà wǔ shuāng chéng pán。
又似洗头盆,暂卸天女冠。yòu shì xǐ tóu pén,zàn xiè tiān nǚ guān。
姑射寒生雪肤粟,郁仪风细霓裳单。gū shè hán shēng xuě fū sù,yù yí fēng xì ní shang dān。
河宗攻玉乍成斗,鲛室泪珠丛作团。hé zōng gōng yù zhà chéng dòu,jiāo shì lèi zhū cóng zuò tuán。
优钵昙名亦浪语,璚花么么何足观。yōu bō tán míng yì làng yǔ,qióng huā me me hé zú guān。
太真霞脸大醉色,睹此亦学江妃酸。tài zhēn xiá liǎn dà zuì sè,dǔ cǐ yì xué jiāng fēi suān。
举觞酬季郎,化工在手汝不难。jǔ shāng chóu jì láng,huà gōng zài shǒu rǔ bù nán。
得非扬州观头逢七七,又何必善和坊里延端端。dé fēi yáng zhōu guān tóu féng qī qī,yòu hé bì shàn hé fāng lǐ yán duān duān。
即使宋人琢此瓣,百岁那得兹花看。jí shǐ sòng rén zuó cǐ bàn,bǎi suì nà dé zī huā kàn。
老夫久寂寞,为尔暂为欢。lǎo fū jiǔ jì mò,wèi ěr zàn wèi huān。
再进金叵罗,属客莫留残。zài jìn jīn pǒ luó,shǔ kè mò liú cán。
日落不落天阑干,欲去不去心盘桓,皎然秀色转可餐。rì luò bù luò tiān lán gàn,yù qù bù qù xīn pán huán,jiǎo rán xiù sè zhuǎn kě cān。
他年倘许蕊珠会,别跨长离胜紫鸾。tā nián tǎng xǔ ruǐ zhū huì,bié kuà zhǎng lí shèng zǐ luán。

任子倦游结庵以奉观世音大士而栖止焉署曰白云俾予赋四韵

王世贞

虬髯虎颧任公子,钓鳌不得万缘死。qiú rán hǔ quán rèn gōng zi,diào áo bù dé wàn yuán sǐ。
舍身断拟作佛奴,手结团焦白云里。shě shēn duàn nǐ zuò fú nú,shǒu jié tuán jiāo bái yún lǐ。
此云袅袅复辉辉,有如菩萨拖白衣。cǐ yún niǎo niǎo fù huī huī,yǒu rú pú sà tuō bái yī。
汝今已现居士相,无心出岫无心归。rǔ jīn yǐ xiàn jū shì xiāng,wú xīn chū xiù wú xīn guī。

傅令治吴有神君称而风流文采又复称是迩者解张将军子予厄折节顾山人山甫相与结词酒欢张之怀德顾之徇知欲以不谷一言蔽之难矣谊不可却聊成短歌一章以志区区

王世贞

春风淡沲半吴城,城西长官湖水清。chūn fēng dàn tuó bàn wú chéng,chéng xī zhǎng guān hú shuǐ qīng。
只知百里应列宿,那晓傅令箕星精。zhǐ zhī bǎi lǐ yīng liè sù,nà xiǎo fù lìng jī xīng jīng。
文章不独工制锦,刀笔往往新发硎。wén zhāng bù dú gōng zhì jǐn,dāo bǐ wǎng wǎng xīn fā xíng。
脱骖仍礼越石父,停骑先过夷门嬴。tuō cān réng lǐ yuè shí fù,tíng qí xiān guò yí mén yíng。
二生亦是千金士,一老明农一胥靡。èr shēng yì shì qiān jīn shì,yī lǎo míng nóng yī xū mí。
乍逢拂拭令心折,自古贤豪为名使。zhà féng fú shì lìng xīn zhé,zì gǔ xián háo wèi míng shǐ。
义声但拟归国相,侠血何烦报公子。yì shēng dàn nǐ guī guó xiāng,xiá xuè hé fán bào gōng zi。
老夫岂有隋侯珠,聊为二生效区区。lǎo fū qǐ yǒu suí hóu zhū,liáo wèi èr shēng xiào qū qū。
愿君呜玉趋天都,惊人按劾如长虞。yuàn jūn wū yù qū tiān dōu,jīng rén àn hé rú zhǎng yú。
吾不学吾宗痴骠骑,一事不了笑人痴。wú bù xué wú zōng chī biāo qí,yī shì bù le xiào rén chī。
君其了却公家事,然后征逐高阳儿。jūn qí le què gōng jiā shì,rán hòu zhēng zhú gāo yáng ér。

题关将军四画馘颜良

王世贞

辕门黑纛草头靡,渔阳突骑俄已矣。yuán mén hēi dào cǎo tóu mí,yú yáng tū qí é yǐ yǐ。
砉然一声如裂兕,刀缨絓发锋血洗。huò rán yī shēng rú liè sì,dāo yīng guà fā fēng xuè xǐ。
白马城头鼓初起,北人魄夺南人喜。bái mǎ chéng tóu gǔ chū qǐ,běi rén pò duó nán rén xǐ。
兖州冀州两国贼,委质酬恩竟谁是,有身终为豫州死。yǎn zhōu jì zhōu liǎng guó zéi,wěi zhì chóu ēn jìng shuí shì,yǒu shēn zhōng wèi yù zhōu sǐ。

题关将军四画馘颜良

王世贞

鲸波涨天天为赤,鼍鼓殷城城欲坼。jīng bō zhǎng tiān tiān wèi chì,tuó gǔ yīn chéng chéng yù chè。
七军肉臭鱼不食,于侯吞声庞侯咤。qī jūn ròu chòu yú bù shí,yú hóu tūn shēng páng hóu zhà。
尔庞七尺殉汉贼,碧眼小儿黠于鼫。ěr páng qī chǐ xùn hàn zéi,bì yǎn xiǎo ér xiá yú shí。
麦城将星忽中堕,高庙神灵扶不得,有血还作西川碧。mài chéng jiāng xīng hū zhōng duò,gāo miào shén líng fú bù dé,yǒu xuè hái zuò xī chuān bì。

题关将军四画馘颜良

王世贞

金支翠旗晻霭中,忽有赤骥腾秋空。jīn zhī cuì qí àn ǎi zhōng,hū yǒu chì jì téng qiū kōng。
山都木客争趋工,驼石白象鞭丰隆。shān dōu mù kè zhēng qū gōng,tuó shí bái xiàng biān fēng lóng。
幻出七宝须弥宫,有为之迹无为功。huàn chū qī bǎo xū mí gōng,yǒu wèi zhī jì wú wèi gōng。
永宁同泰虚争雄,可怜南北民力尽,一炬赢得都城红。yǒng níng tóng tài xū zhēng xióng,kě lián nán běi mín lì jǐn,yī jù yíng dé dōu chéng hóng。

题关将军四画馘颜良

王世贞

鼎湖龙髯久上天,妖魄再作修罗颠。dǐng hú lóng rán jiǔ shàng tiān,yāo pò zài zuò xiū luó diān。
快意一扫漪池穿,彼髯何为扼我咽。kuài yì yī sǎo yī chí chuān,bǐ rán hé wèi è wǒ yàn。
元女再授轩皇权,七家铲削沈青烟。yuán nǚ zài shòu xuān huáng quán,qī jiā chǎn xuē shěn qīng yān。
宁惟晋人脂其口,度支岁岁饶金钱,一奠漠北三千年。níng wéi jìn rén zhī qí kǒu,dù zhī suì suì ráo jīn qián,yī diàn mò běi sān qiān nián。