古诗词

送徐汝思郎中使蜀虑囚兼悉鄙志

王世贞

长安二月百花明,花间好鸟嘤其鸣。zhǎng ān èr yuè bǎi huā míng,huā jiān hǎo niǎo yīng qí míng。
骑马低回问所适,眼中何人一李生。qí mǎ dī huí wèn suǒ shì,yǎn zhōng hé rén yī lǐ shēng。
李生为予赋白雪,击节高歌唾壶缺。lǐ shēng wèi yǔ fù bái xuě,jī jié gāo gē tuò hú quē。
两心炯炯中自知,至赏岂得逢人说。liǎng xīn jiǒng jiǒng zhōng zì zhī,zhì shǎng qǐ dé féng rén shuō。
谁其之子清而扬,抚琴不弹弦意长。shuí qí zhī zi qīng ér yáng,fǔ qín bù dàn xián yì zhǎng。
高山流水偶自会,浮云落日那能忘。gāo shān liú shuǐ ǒu zì huì,fú yún luò rì nà néng wàng。
从此论诗更吾子,予也开襟荐兰芷。cóng cǐ lùn shī gèng wú zi,yǔ yě kāi jīn jiàn lán zhǐ。
沉钩溟渤红珊瑚,明月波光夜深起。chén gōu míng bó hóng shān hú,míng yuè bō guāng yè shēn qǐ。
文章陆沉世所贱,千年得失人不见。wén zhāng lù chén shì suǒ jiàn,qiān nián dé shī rén bù jiàn。
其若天涯生咫尺,陌头飞英乱飘霰。qí ruò tiān yá shēng zhǐ chǐ,mò tóu fēi yīng luàn piāo xiàn。
青丝鹔鹴桃叶马,徐卿持节称使者。qīng sī sù shuāng táo yè mǎ,xú qīng chí jié chēng shǐ zhě。
倾城冠盖走相送,众中无言泪盈把。qīng chéng guān gài zǒu xiāng sòng,zhòng zhōng wú yán lèi yíng bǎ。
汉天西尽有光辉,诏许推环国士知。hàn tiān xī jǐn yǒu guāng huī,zhào xǔ tuī huán guó shì zhī。
陇云马首三千折,栈道猿声十二时。lǒng yún mǎ shǒu sān qiān zhé,zhàn dào yuán shēng shí èr shí。
峨眉山深白日照,锦官溪冷东风吹。é méi shān shēn bái rì zhào,jǐn guān xī lěng dōng fēng chuī。
巴人诵檄输賨布,夷女迎船歌竹枝。bā rén sòng xí shū cóng bù,yí nǚ yíng chuán gē zhú zhī。
滟滪秋沉疾如矢,白帝江陵七百里。yàn yù qiū chén jí rú shǐ,bái dì jiāng líng qī bǎi lǐ。
锦袍嵬坐映江水,徐卿丈夫当尔尔,岂无故人王与李。jǐn páo wéi zuò yìng jiāng shuǐ,xú qīng zhàng fū dāng ěr ěr,qǐ wú gù rén wáng yǔ lǐ。
足迹凄凉金马门,烽烟慷慨铜驼里。zú jì qī liáng jīn mǎ mén,fēng yān kāng kǎi tóng tuó lǐ。
古人恒悲生别离,灞桥水东不复西。gǔ rén héng bēi shēng bié lí,bà qiáo shuǐ dōng bù fù xī。
朱颜鬒鬓有时易,蕙质兰芬应未携。zhū yán zhěn bìn yǒu shí yì,huì zhì lán fēn yīng wèi xié。
对君长揖藏吴钩,鸊鹈膏湿寒芒愁。duì jūn zhǎng yī cáng wú gōu,pì tí gāo shī hán máng chóu。
它日延津倘相遇,三星斗间银河流。tā rì yán jīn tǎng xiāng yù,sān xīng dòu jiān yín hé liú。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

李荷明府悉以晋中新诗刻见赠

王世贞

汝真秦相裔,题刻遍山崖。rǔ zhēn qín xiāng yì,tí kè biàn shān yá。
处处五云色,时时千古怀。chù chù wǔ yún sè,shí shí qiān gǔ huái。
银钩看转好,玉案报仍乖。yín gōu kàn zhuǎn hǎo,yù àn bào réng guāi。
欲拟君家例,移来嵌小斋。yù nǐ jūn jiā lì,yí lái qiàn xiǎo zhāi。

谢弟寄古方壶

王世贞

写从员峤并,铸自首山分。xiě cóng yuán jiào bìng,zhù zì shǒu shān fēn。
不尽九州迹,长留万古文。bù jǐn jiǔ zhōu jì,zhǎng liú wàn gǔ wén。
土花深送润,水草细垂纹。tǔ huā shēn sòng rùn,shuǐ cǎo xì chuí wén。
今日千金寿,琼瑶难报君。jīn rì qiān jīn shòu,qióng yáo nán bào jūn。

谢寄洪崖图

王世贞

健携方竹杖,凉挂紫蕉衣。jiàn xié fāng zhú zhàng,liáng guà zǐ jiāo yī。
再出开元是,同游卫叔非。zài chū kāi yuán shì,tóng yóu wèi shū fēi。
自穿丹井隐,不跨雪精归。zì chuān dān jǐng yǐn,bù kuà xuě jīng guī。
赠我高齐色,宵来动少微。zèng wǒ gāo qí sè,xiāo lái dòng shǎo wēi。

乙亥郧城除夕

王世贞

爆竹时时劲,屠苏缓缓斟。bào zhú shí shí jìn,tú sū huǎn huǎn zhēn。
争先儿辈事,恋旧老人心。zhēng xiān ér bèi shì,liàn jiù lǎo rén xīn。
泽国音书远,波臣岁月深。zé guó yīn shū yuǎn,bō chén suì yuè shēn。
烛花浓不剪,抱膝自微吟。zhú huā nóng bù jiǎn,bào xī zì wēi yín。

春阴

王世贞

春来思空发,暝色但沉沉。chūn lái sī kōng fā,míng sè dàn chén chén。
天阔非无照,山多自易阴。tiān kuò fēi wú zhào,shān duō zì yì yīn。
冰霜前日事,草木后时心。bīng shuāng qián rì shì,cǎo mù hòu shí xīn。
我惯牢慅久,无妨抱膝吟。wǒ guàn láo sāo jiǔ,wú fáng bào xī yín。

初春偶成自嘲

王世贞

五十俄加一,萧然两鬓丝。wǔ shí é jiā yī,xiāo rán liǎng bìn sī。
山城催暮紧,地僻受春迟。shān chéng cuī mù jǐn,dì pì shòu chūn chí。
罢吏无馀牍,挥毫仅小词。bà lì wú yú dú,huī háo jǐn xiǎo cí。
迂疏窃自喜,除目未相知。yū shū qiè zì xǐ,chú mù wèi xiāng zhī。

初春偶成自嘲

王世贞

礼乐皇舆远,恩波圣德长。lǐ lè huáng yú yuǎn,ēn bō shèng dé zhǎng。
只今连帅地,自古逐臣乡。zhǐ jīn lián shuài dì,zì gǔ zhú chén xiāng。
水驿鱼羹美,山田穄饭香。shuǐ yì yú gēng měi,shān tián jì fàn xiāng。
一城如斗大,人笑夜郎王。yī chéng rú dòu dà,rén xiào yè láng wáng。

答子与见讯仍请叙诗集

王世贞

未必天涯远,能令国士疏。wèi bì tiān yá yuǎn,néng lìng guó shì shū。
转头论旧尽,屈指觉才虚。zhuǎn tóu lùn jiù jǐn,qū zhǐ jué cái xū。
片语千秋色,双鱼万里书。piàn yǔ qiān qiū sè,shuāng yú wàn lǐ shū。
因君重飞动,垂老惜三馀。yīn jūn zhòng fēi dòng,chuí lǎo xī sān yú。

寄肖甫

王世贞

辞侯张博望,就拜大鸿胪。cí hóu zhāng bó wàng,jiù bài dà hóng lú。
幕府山犹昨,台城吏散无。mù fǔ shān yóu zuó,tái chéng lì sàn wú。
主恩官九列,天意赋三都。zhǔ ēn guān jiǔ liè,tiān yì fù sān dōu。
若语郧襄帅,居然一竖儒。ruò yǔ yún xiāng shuài,jū rán yī shù rú。

寄肖甫

王世贞

未论除目异,只是起家同。wèi lùn chú mù yì,zhǐ shì qǐ jiā tóng。
宦迹难称薄,诗篇尚带穷。huàn jì nán chēng báo,shī piān shàng dài qióng。
江声放衙后,山色卷帘中。jiāng shēng fàng yá hòu,shān sè juǎn lián zhōng。
六代风流事,春来尽属公。liù dài fēng liú shì,chūn lái jǐn shǔ gōng。

答子与请作子相祠碑

王世贞

乌石山头色,能如岘首无。wū shí shān tóu sè,néng rú xiàn shǒu wú。
风流一代尽,雪涕万行俱。fēng liú yī dài jǐn,xuě tì wàn xíng jù。
桐邑恩偏远,中郎思欲枯。tóng yì ēn piān yuǎn,zhōng láng sī yù kū。
故人兼故吏,忍使寸心孤。gù rén jiān gù lì,rěn shǐ cùn xīn gū。

答子与见寿五帙作

王世贞

忽枉新诗读,方怜往日非。hū wǎng xīn shī dú,fāng lián wǎng rì fēi。
千秋惭竹素,廿载滥金绯。qiān qiū cán zhú sù,niàn zài làn jīn fēi。
小镇仍宗悫,衰情似表微。xiǎo zhèn réng zōng què,shuāi qíng shì biǎo wēi。
菰城社酒美,报尔盍同归。gū chéng shè jiǔ měi,bào ěr hé tóng guī。

答子与春衣之寄

王世贞

筒卷春衣薄,邮分粤路长。tǒng juǎn chūn yī báo,yóu fēn yuè lù zhǎng。
蹙金双孔雀,嶷角一神羊。cù jīn shuāng kǒng què,yí jiǎo yī shén yáng。
缟纻粗难报,绨袍老不忘。gǎo zhù cū nán bào,tí páo lǎo bù wàng。
天涯散知已,真有四愁章。tiān yá sàn zhī yǐ,zhēn yǒu sì chóu zhāng。

回文春游

王世贞

绿草芳原平,青山一带晴。lǜ cǎo fāng yuán píng,qīng shān yī dài qíng。
玉鞭骄试马,珠弹惹啼莺。yù biān jiāo shì mǎ,zhū dàn rě tí yīng。
曲奏低云度,杯深贮月明。qū zòu dī yún dù,bēi shēn zhù yuè míng。
促归传钥待,游冶遍春城。cù guī chuán yào dài,yóu yě biàn chūn chéng。

送康永锡游南雍

王世贞

太学今贤薮,金陵古帝畿。tài xué jīn xián sǒu,jīn líng gǔ dì jī。
何人堪绛帐,有巷可乌衣。hé rén kān jiàng zhàng,yǒu xiàng kě wū yī。
徙箸防炊玉,携家为断机。xǐ zhù fáng chuī yù,xié jiā wèi duàn jī。
江山六代色,斟酌锦囊归。jiāng shān liù dài sè,zhēn zhuó jǐn náng guī。