古诗词

燕山雪后歌

王世贞

蓟门十月玄风起,吹尘夜合滹沱水。jì mén shí yuè xuán fēng qǐ,chuī chén yè hé hū tuó shuǐ。
似猬还应缩马毛,先车竟复纷狐趾。shì wèi hái yīng suō mǎ máo,xiān chē jìng fù fēn hú zhǐ。
岁暮天涯已足愁,何当雨雪重淹留。suì mù tiān yá yǐ zú chóu,hé dāng yǔ xuě zhòng yān liú。
沾裘起粟声频禁,龟手垂鞭冻不收。zhān qiú qǐ sù shēng pín jìn,guī shǒu chuí biān dòng bù shōu。
慄慄危桥冰柱折,遥遥孤戍铜龙咽。lì lì wēi qiáo bīng zhù zhé,yáo yáo gū shù tóng lóng yàn。
江头已断河伯书,海上能凋使臣节。jiāng tóu yǐ duàn hé bó shū,hǎi shàng néng diāo shǐ chén jié。
蓟门道旁烟火微,蓟门城中有光辉。jì mén dào páng yān huǒ wēi,jì mén chéng zhōng yǒu guāng huī。
流苏凤暖胡姬馆,韎韐貂轻公子衣。liú sū fèng nuǎn hú jī guǎn,mèi gé diāo qīng gōng zi yī。
百盏深巡浑不醉,千场纵猎未言归。bǎi zhǎn shēn xún hún bù zuì,qiān chǎng zòng liè wèi yán guī。
复有董仇持汉权,邀迎戚里罄交欢。fù yǒu dǒng chóu chí hàn quán,yāo yíng qī lǐ qìng jiāo huān。
解以重帏违昼夜,能将炙手变炎寒。jiě yǐ zhòng wéi wéi zhòu yè,néng jiāng zhì shǒu biàn yán hán。
此时谁惜空门卧,此际谁歌行路难。cǐ shí shuí xī kōng mén wò,cǐ jì shuí gē xíng lù nán。
雨雪偏摧蓟门客,丈夫毋为厌偪侧。yǔ xuě piān cuī jì mén kè,zhàng fū wú wèi yàn bī cè。
不见临河征戍儿,暮枕雕戈照霜色。bù jiàn lín hé zhēng shù ér,mù zhěn diāo gē zhào shuāng sè。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

哭梁公实

王世贞

翘首南荒外,孤云重黯然。qiào shǒu nán huāng wài,gū yún zhòng àn rán。
所悲缘异地,谁谓不同天。suǒ bēi yuán yì dì,shuí wèi bù tóng tiān。
簪绂辞贤路,文章损盛年。zān fú cí xián lù,wén zhāng sǔn shèng nián。
未须烦墨守,吾及见玄传。wèi xū fán mò shǒu,wú jí jiàn xuán chuán。

哭梁公实

王世贞

草色罗浮满,茫茫不可寻。cǎo sè luó fú mǎn,máng máng bù kě xún。
乾坤闻笛赋,山水断弦心。qián kūn wén dí fù,shān shuǐ duàn xián xīn。
大业中途阻,雄才半陆沉。dà yè zhōng tú zǔ,xióng cái bàn lù chén。
呼儿检书札,读罢细沾襟。hū ér jiǎn shū zhá,dú bà xì zhān jīn。

哭梁公实

王世贞

客语骑鲸事,谁伤赋鵩篇。kè yǔ qí jīng shì,shuí shāng fù fú piān。
苍梧坠白日,大庾瘴高天。cāng wú zhuì bái rì,dà yǔ zhàng gāo tiān。
吾道有千古,斯人无百年。wú dào yǒu qiān gǔ,sī rén wú bǎi nián。
青门一抔土,寂寞定谁贤。qīng mén yī póu tǔ,jì mò dìng shuí xián。

哭梁公实

王世贞

修文应不薄,汝厌世途游。xiū wén yīng bù báo,rǔ yàn shì tú yóu。
白马巨卿在,青萍季子酬。bái mǎ jù qīng zài,qīng píng jì zi chóu。
人间总长夜,岭表忽先秋。rén jiān zǒng zhǎng yè,lǐng biǎo hū xiān qiū。
任识忘情语,纵横泪未收。rèn shí wàng qíng yǔ,zòng héng lèi wèi shōu。

哭梁公实

王世贞

欲草名山志,飘然沧海滨。yù cǎo míng shān zhì,piāo rán cāng hǎi bīn。
诗篇难睹老,丹灶却添贫。shī piān nán dǔ lǎo,dān zào què tiān pín。
已自乘元气,那能忆故人。yǐ zì chéng yuán qì,nà néng yì gù rén。
暂飞辽海鹤,或恐是前身。zàn fēi liáo hǎi hè,huò kǒng shì qián shēn。

哭梁公实

王世贞

白璧埋辉照,青云委路岐。bái bì mái huī zhào,qīng yún wěi lù qí。
斯文或后死,未老竟安之。sī wén huò hòu sǐ,wèi lǎo jìng ān zhī。
敢任昌言续,无惭有道辞。gǎn rèn chāng yán xù,wú cán yǒu dào cí。
令名兼寿考,今古总难期。lìng míng jiān shòu kǎo,jīn gǔ zǒng nán qī。

哭梁公实

王世贞

当年太阿剑,拂拭有光辉。dāng nián tài ā jiàn,fú shì yǒu guāng huī。
出狱果何意,延津还一飞。chū yù guǒ hé yì,yán jīn hái yī fēi。
星辰元不没,河岳自相依。xīng chén yuán bù méi,hé yuè zì xiāng yī。
吾复怜雷令,人今识者稀。wú fù lián léi lìng,rén jīn shí zhě xī。

哭梁公实

王世贞

西郭招提外,临溪一笑轻。xī guō zhāo tí wài,lín xī yī xiào qīng。
诸天应有听,五子尚寻盟。zhū tiān yīng yǒu tīng,wǔ zi shàng xún méng。
震旦谁相启,恒沙汝独行。zhèn dàn shuí xiāng qǐ,héng shā rǔ dú xíng。
春云空尽日,驻马不胜情。chūn yún kōng jǐn rì,zhù mǎ bù shèng qíng。

寄于鳞

王世贞

远树太行壮,乱流漳水深。yuǎn shù tài xíng zhuàng,luàn liú zhāng shuǐ shēn。
风云来染翰,河岳映披襟。fēng yún lái rǎn hàn,hé yuè yìng pī jīn。
鞭弭中原约,车书异代心。biān mǐ zhōng yuán yuē,chē shū yì dài xīn。
并驱吾岂敢,或可效知音。bìng qū wú qǐ gǎn,huò kě xiào zhī yīn。

寄于鳞

王世贞

春日邢台上,独吟千古愁。chūn rì xíng tái shàng,dú yín qiān gǔ chóu。
鼓行人自失,磬折尔何求。gǔ xíng rén zì shī,qìng zhé ěr hé qiú。
宦恐诗名忌,才宁吏事收。huàn kǒng shī míng jì,cái níng lì shì shōu。
西来书一纸,吾病欲全瘳。xī lái shū yī zhǐ,wú bìng yù quán chōu。

送张职方谪判镇江

王世贞

画室宵衣切,公车昼草频。huà shì xiāo yī qiè,gōng chē zhòu cǎo pín。
论兵人自胜,飞捷事谁真。lùn bīng rén zì shèng,fēi jié shì shuí zhēn。
放逐容明主,艰危失大臣。fàng zhú róng míng zhǔ,jiān wēi shī dà chén。
还应伏波幕,书记礼崔骃。hái yīng fú bō mù,shū jì lǐ cuī yīn。

送张职方谪判镇江

王世贞

郡阁凭扬子,公馀试一临。jùn gé píng yáng zi,gōng yú shì yī lín。
江山百战色,南北异时心。jiāng shān bǎi zhàn sè,nán běi yì shí xīn。
敌恐矜天堑,谁当任陆沉。dí kǒng jīn tiān qiàn,shuí dāng rèn lù chén。
艰难根本地,相赠泪沾襟。jiān nán gēn běn dì,xiāng zèng lèi zhān jīn。

止酒

王世贞

物色何麇至,穷愁忽猬兴。wù sè hé jūn zhì,qióng chóu hū wèi xīng。
此生甘磊磈,吾党让凭陵。cǐ shēng gān lěi wěi,wú dǎng ràng píng líng。
天地骄相束,风云黯自仍。tiān dì jiāo xiāng shù,fēng yún àn zì réng。
降心堪入社,绝口羡如渑。jiàng xīn kān rù shè,jué kǒu xiàn rú miǎn。

止酒

王世贞

岂不卑醒态,其如惜病何。qǐ bù bēi xǐng tài,qí rú xī bìng hé。
衰颜渔父对,白眼酒人过。shuāi yán yú fù duì,bái yǎn jiǔ rén guò。
世事穷堪老,诗篇倚更多。shì shì qióng kān lǎo,shī piān yǐ gèng duō。
春来空烂漫,吾计独蹉跎。chūn lái kōng làn màn,wú jì dú cuō tuó。

答寄子成佥事

王世贞

京洛时人地,蛮荒制府开。jīng luò shí rén dì,mán huāng zhì fǔ kāi。
楚天看欲尽,朔雁去能来。chǔ tiān kàn yù jǐn,shuò yàn qù néng lái。
间阔将成老,艰危未易才。jiān kuò jiāng chéng lǎo,jiān wēi wèi yì cái。
中原稀瘴疠,兵甲暮堪哀。zhōng yuán xī zhàng lì,bīng jiǎ mù kān āi。