古诗词

题周翁画云槎图赠张隐君

王世贞

昔有博望侯,凿空访河源。xī yǒu bó wàng hóu,záo kōng fǎng hé yuán。
归谓中国人,青天半昆仑。guī wèi zhōng guó rén,qīng tiān bàn kūn lún。
黄河卷地轴,日夜东南奔。huáng hé juǎn dì zhóu,rì yè dōng nán bēn。
何如海上槎,逢此方外客。hé rú hǎi shàng chá,féng cǐ fāng wài kè。
飘然犯银汉,白榆寒历历。piāo rán fàn yín hàn,bái yú hán lì lì。
织女笑解装,橐中支矶石。zhī nǚ xiào jiě zhuāng,tuó zhōng zhī jī shí。
两奇不相遭,万古疑其神。liǎng qí bù xiāng zāo,wàn gǔ yí qí shén。
周翁貌此图,无乃为解纷。zhōu wēng mào cǐ tú,wú nǎi wèi jiě fēn。
嵯牙老龙浪所斤,一纪一贯秋空轮。cuó yá lǎo lóng làng suǒ jīn,yī jì yī guàn qiū kōng lún。
乘槎之客今姓张,飘须渥丹双眼方,燕颔不取黄金章。chéng chá zhī kè jīn xìng zhāng,piāo xū wò dān shuāng yǎn fāng,yàn hàn bù qǔ huáng jīn zhāng。
泠泠腋风助徜徉,白云如茧天茫茫。líng líng yè fēng zhù cháng yáng,bái yún rú jiǎn tiān máng máng。
冲波万颖玉不定,空青一点衔扶桑。chōng bō wàn yǐng yù bù dìng,kōng qīng yī diǎn xián fú sāng。
道逢扶桑君,挽之不肯住。dào féng fú sāng jūn,wǎn zhī bù kěn zhù。
我欲冯虚叩广寒,高扃璚宇无眠处。wǒ yù féng xū kòu guǎng hán,gāo jiōng qióng yǔ wú mián chù。
褰裳访织女,怪谓汝曹好传天语,令汝徘徊不得去。qiān shang fǎng zhī nǚ,guài wèi rǔ cáo hǎo chuán tiān yǔ,lìng rǔ pái huái bù dé qù。
倘过酒星烦致声,人间尚有王先生。tǎng guò jiǔ xīng fán zhì shēng,rén jiān shàng yǒu wáng xiān shēng。
天瓢沆瀣如未熟,笙鹤何年醉太清。tiān piáo hàng xiè rú wèi shú,shēng hè hé nián zuì tài qīng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

亡弟大事皆赖曹氏甥子念今来视我金陵无何告别垂泣送之

王世贞

衰年无限泪,握手便纵横。shuāi nián wú xiàn lèi,wò shǒu biàn zòng héng。
玉折兄怜弟,珠联舅愧甥。yù zhé xiōng lián dì,zhū lián jiù kuì shēng。
欲教轻作别,除是学无生。yù jiào qīng zuò bié,chú shì xué wú shēng。
一片秦淮月,还悬亚字城。yī piàn qín huái yuè,hái xuán yà zì chéng。

亡弟大事皆赖曹氏甥子念今来视我金陵无何告别垂泣送之

王世贞

生怜石头水,大似渭阳波。shēng lián shí tóu shuǐ,dà shì wèi yáng bō。
谊以穷交重,诗从外氏多。yì yǐ qióng jiāo zhòng,shī cóng wài shì duō。
酬恩唯有泪,当泣且为歌。chóu ēn wéi yǒu lèi,dāng qì qiě wèi gē。
亦解金陵好,如吾不住何。yì jiě jīn líng hǎo,rú wú bù zhù hé。

送故人汪禹乂之子尧卿谒宁国尹使君

王世贞

禹乂以穷死,寄悰风与骚。yǔ yì yǐ qióng sǐ,jì cóng fēng yǔ sāo。
诸儿尽舒俨,孽子是枚皋。zhū ér jǐn shū yǎn,niè zi shì méi gāo。
小赋不堪饱,薄游空自劳。xiǎo fù bù kān bǎo,báo yóu kōng zì láo。
非君贶金错,那得剪蓬蒿。fēi jūn kuàng jīn cuò,nà dé jiǎn péng hāo。

偶得桃花坞而竹逾胜遂成一律

王世贞

不知何氏坞,花竹事仍偏。bù zhī hé shì wù,huā zhú shì réng piān。
半岭绿于染,千村红欲然。bàn lǐng lǜ yú rǎn,qiān cūn hóng yù rán。
任呼司马醉,翻得长官怜。rèn hū sī mǎ zuì,fān dé zhǎng guān lián。
咫尺渔人地,毋妨与世传。zhǐ chǐ yú rén dì,wú fáng yǔ shì chuán。

于江头送别少司寇李公时公合抚楚弼刑之绩凡六年矣

王世贞

送君重报政,为我尽离觞。sòng jūn zhòng bào zhèng,wèi wǒ jǐn lí shāng。
不竞薪从积,无名草更芳。bù jìng xīn cóng jī,wú míng cǎo gèng fāng。
豸冠三楚日,鹴署九秋霜。zhì guān sān chǔ rì,shuāng shǔ jiǔ qiū shuāng。
唯有联班者,沾衣惜雁行。wéi yǒu lián bān zhě,zhān yī xī yàn xíng。

同大司马吴公少宗伯李公饮桃花坞分韵得花字

王世贞

绮作王孙障,金为帝里家。qǐ zuò wáng sūn zhàng,jīn wèi dì lǐ jiā。
何如韦曲地,只种武陵花。hé rú wéi qū dì,zhǐ zhǒng wǔ líng huā。
暝夺村村晓,晴蒸树树霞。míng duó cūn cūn xiǎo,qíng zhēng shù shù xiá。
明朝写团扇,桃叶未堪夸。míng cháo xiě tuán shàn,táo yè wèi kān kuā。

再同二公登雨花台仍用花字

王世贞

高坐同支许,清言胜永嘉。gāo zuò tóng zhī xǔ,qīng yán shèng yǒng jiā。
忽秾平野色,犹似讲坛花。hū nóng píng yě sè,yóu shì jiǎng tán huā。
岸帻和风狎,移床返照斜。àn zé hé fēng xiá,yí chuáng fǎn zhào xié。
将何消酩酊,乞得老僧茶。jiāng hé xiāo mǐng dīng,qǐ dé lǎo sēng chá。

莆田林茂才远哭太常亡弟访我金陵书行卷赠之

王世贞

闽天万里棹,来叩娄江浔。mǐn tiān wàn lǐ zhào,lái kòu lóu jiāng xún。
封树门人泪,生刍国士心。fēng shù mén rén lèi,shēng chú guó shì xīn。
汝能存墓剑,吾自感人琴。rǔ néng cún mù jiàn,wú zì gǎn rén qín。
为语酬知地,春风在上林。wèi yǔ chóu zhī dì,chūn fēng zài shàng lín。

送廷尉王公听调还济宁

王世贞

吴公拜廷尉,治行汉臣钦。wú gōng bài tíng wèi,zhì xíng hàn chén qīn。
何自中山箧,能移慈母心。hé zì zhōng shān qiè,néng yí cí mǔ xīn。
避言臣节苦,休沐主恩深。bì yán chén jié kǔ,xiū mù zhǔ ēn shēn。
我亦栖栖者,聊为泽畔吟。wǒ yì qī qī zhě,liáo wèi zé pàn yín。

同乡杨太宰吾宗少廷尉路户部沈比部袁参军王司训会饮赵中贵园亭分韵得风字

王世贞

楼倚仍吾土,筵开傍帝宫。lóu yǐ réng wú tǔ,yán kāi bàng dì gōng。
莺花二月半,虾菜一尊同。yīng huā èr yuè bàn,xiā cài yī zūn tóng。
获侍关西震,叨为吴下蒙。huò shì guān xī zhèn,dāo wèi wú xià méng。
吾家阿咸辈,大有竹林风。wú jiā ā xián bèi,dà yǒu zhú lín fēng。

送路起部考绩北上

王世贞

龙文舒郁浡,鹤骨挺昂藏。lóng wén shū yù bó,hè gǔ tǐng áng cáng。
使节冰霜劲,留垣日月长。shǐ jié bīng shuāng jìn,liú yuán rì yuè zhǎng。
仓曹人物志,国计度支郎。cāng cáo rén wù zhì,guó jì dù zhī láng。
早晚山公启,高名满建章。zǎo wǎn shān gōng qǐ,gāo míng mǎn jiàn zhāng。

陈季迪先辈失第归遣信相问赋此慰之

王世贞

夫君抱玉琴,宛尔千秋心。fū jūn bào yù qín,wǎn ěr qiān qiū xīn。
举世称复古,何人真赏音。jǔ shì chēng fù gǔ,hé rén zhēn shǎng yīn。
从他和雪寡,且莫还山深。cóng tā hé xuě guǎ,qiě mò hái shān shēn。
不见金陵子,翩翩赋上林。bù jiàn jīn líng zi,piān piān fù shàng lín。

送何司农静吾迁尚宝丞

王世贞

廿载鹓鸾侣,三朝骨鲠臣。niàn zài yuān luán lǚ,sān cháo gǔ gěng chén。
赐环宽雨露,尚玺切星辰。cì huán kuān yǔ lù,shàng xǐ qiè xīng chén。
虎口凭谁脱,羊肠肯自论。hǔ kǒu píng shuí tuō,yáng cháng kěn zì lùn。
莫将黄发意,轻傍少年人。mò jiāng huáng fā yì,qīng bàng shǎo nián rén。

送陈博士擢贰汀府

王世贞

可知丁字水,能迓使君船。kě zhī dīng zì shuǐ,néng yà shǐ jūn chuán。
案牍成风手,功名半刺年。àn dú chéng fēng shǒu,gōng míng bàn cì nián。
庭饶书带草,阁长广文毡。tíng ráo shū dài cǎo,gé zhǎng guǎng wén zhān。
识得弦歌意,新蒲不作鞭。shí dé xián gē yì,xīn pú bù zuò biān。

送喻少极参军迁长北中军幕

王世贞

而父龙为友,今君鹤在群。ér fù lóng wèi yǒu,jīn jūn hè zài qún。
箕裘汉司马,礼乐晋中军。jī qiú hàn sī mǎ,lǐ lè jìn zhōng jūn。
卫府芙蓉幕,吴钩菡萏文。wèi fǔ fú róng mù,wú gōu hàn dàn wén。
一尊相送罢,惆怅隔江云。yī zūn xiāng sòng bà,chóu chàng gé jiāng yún。