古诗词

坐有石季伦金谷图事因与于鳞共赋新体一章

王世贞

石家金谷斗繁华,春风占尽河阳花。shí jiā jīn gǔ dòu fán huá,chūn fēng zhàn jǐn hé yáng huā。
连云锦帐五十里,压角流苏玉辟邪。lián yún jǐn zhàng wǔ shí lǐ,yā jiǎo liú sū yù pì xié。
莹蹄快犊夜光衔,平头小奴火浣衫。yíng tí kuài dú yè guāng xián,píng tóu xiǎo nú huǒ huàn shān。
君王珊瑚敌不得,七尺神柯产日南。jūn wáng shān hú dí bù dé,qī chǐ shén kē chǎn rì nán。
回峦别起清凉台,绮楯交疏面面开。huí luán bié qǐ qīng liáng tái,qǐ dùn jiāo shū miàn miàn kāi。
芙蕖千顷映朝日,日炙风掀香气来。fú qú qiān qǐng yìng cháo rì,rì zhì fēng xiān xiāng qì lái。
杨柳低纤姹女支,琵琶小按明君辞。yáng liǔ dī xiān chà nǚ zhī,pí pá xiǎo àn míng jūn cí。
九齐芳尘验履迹,舞罢珍珠第赏迟。jiǔ qí fāng chén yàn lǚ jì,wǔ bà zhēn zhū dì shǎng chí。
急管繁弦响清汉,酒阑金钿自凌乱。jí guǎn fán xián xiǎng qīng hàn,jiǔ lán jīn diàn zì líng luàn。
小婢收将处仲衣,胡姬解拾安仁弹。xiǎo bì shōu jiāng chù zhòng yī,hú jī jiě shí ān rén dàn。
翾风退房泣秋草,绿珠转眩青春好。xuān fēng tuì fáng qì qiū cǎo,lǜ zhū zhuǎn xuàn qīng chūn hǎo。
回眸一盼光彩生,八百蛾眉尽如扫。huí móu yī pàn guāng cǎi shēng,bā bǎi é méi jǐn rú sǎo。
长安使者白鼻騧,升堂左顾何矜夸。zhǎng ān shǐ zhě bái bí guā,shēng táng zuǒ gù hé jīn kuā。
连枝分折秋霜手,不入侯门映绛纱。lián zhī fēn zhé qiū shuāng shǒu,bù rù hóu mén yìng jiàng shā。
何人白首咏同归,倏忽豪华事已非。hé rén bái shǒu yǒng tóng guī,shū hū háo huá shì yǐ fēi。
唯有残霞零落处,至今犹是坠楼时。wéi yǒu cán xiá líng luò chù,zhì jīn yóu shì zhuì lóu shí。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

江皋曲

王世贞

白浪接天高,黑风不断号。bái làng jiē tiān gāo,hēi fēng bù duàn hào。
赧郎轻舴艋,不敢向江皋。nǎn láng qīng zé měng,bù gǎn xiàng jiāng gāo。

忧且吟

王世贞

丝桐在秋色,秋色在丝桐。sī tóng zài qiū sè,qiū sè zài sī tóng。
一弹鬒已变,何烦奏曲终。yī dàn zhěn yǐ biàn,hé fán zòu qū zhōng。

树中草

王世贞

共承雨露恩,俱作青袍色。gòng chéng yǔ lù ēn,jù zuò qīng páo sè。
方朔与侏儒,根柢不相直。fāng shuò yǔ zhū rú,gēn dǐ bù xiāng zhí。

越城曲

王世贞

秦望画中山,若耶镜中水。qín wàng huà zhōng shān,ruò yé jìng zhōng shuǐ。
十家九浣纱,为取苎萝女。shí jiā jiǔ huàn shā,wèi qǔ zhù luó nǚ。

采菱曲

王世贞

蜻蛉刺水去,不复畏欹斜。qīng líng cì shuǐ qù,bù fù wèi yī xié。
渠自爱菱角,侬自爱菱花。qú zì ài líng jiǎo,nóng zì ài líng huā。

估客乐

王世贞

醉后美人舞,落花江上席。zuì hòu měi rén wǔ,luò huā jiāng shàng xí。
不是此地堪,何缘作估客。bù shì cǐ dì kān,hé yuán zuò gū kè。

从军五更转

王世贞

一更明月寒,歌舞帐中残。yī gèng míng yuè hán,gē wǔ zhàng zhōng cán。
酒为壮士胆,独骑斩楼兰。jiǔ wèi zhuàng shì dǎn,dú qí zhǎn lóu lán。

从军五更转

王世贞

二更刁斗鸣,却比捣衣轻。èr gèng diāo dòu míng,què bǐ dǎo yī qīng。
南风好吹去,并作断肠声。nán fēng hǎo chuī qù,bìng zuò duàn cháng shēng。

从军五更转

王世贞

三更月未斜,凄切送胡笳。sān gèng yuè wèi xié,qī qiè sòng hú jiā。
天山无草木,空听落梅花。tiān shān wú cǎo mù,kōng tīng luò méi huā。

从军五更转

王世贞

四更山月昏,屈指旧从军。sì gèng shān yuè hūn,qū zhǐ jiù cóng jūn。
白骨年年是,何人入玉门。bái gǔ nián nián shì,hé rén rù yù mén。

从军五更转

王世贞

五更听乌啼,乌是汝南鸡。wǔ gèng tīng wū tí,wū shì rǔ nán jī。
闺中双玉箸,点点为辽西。guī zhōng shuāng yù zhù,diǎn diǎn wèi liáo xī。

襄阳乐

王世贞

大堤诸女郎,妆成出芳阁。dà dī zhū nǚ láng,zhuāng chéng chū fāng gé。
瞥见千树空,馀花乱飞落。piē jiàn qiān shù kōng,yú huā luàn fēi luò。
道是避妾妆,不信风雨恶。dào shì bì qiè zhuāng,bù xìn fēng yǔ è。

江南乐八首

王世贞

少小阊门住,不爱阊门道。shǎo xiǎo chāng mén zhù,bù ài chāng mén dào。
约伴礼社还,羞人道侬好。yuē bàn lǐ shè hái,xiū rén dào nóng hǎo。

江南乐八首

王世贞

窗前樱桃树,累垂红靺鞨。chuāng qián yīng táo shù,lèi chuí hóng mò hé。
侬爱结子时,的应胜花发。nóng ài jié zi shí,de yīng shèng huā fā。

江南乐八首

王世贞

与欢皋桥别,日日上皋桥。yǔ huān gāo qiáo bié,rì rì shàng gāo qiáo。
不比西陵浦,唯看两度潮。bù bǐ xī líng pǔ,wéi kàn liǎng dù cháo。