古诗词

放歌答张助甫吏部

王世贞

宗生自出尚书省,嵇氏罢草绝交篇。zōng shēng zì chū shàng shū shěng,jī shì bà cǎo jué jiāo piān。
长安项领胜培塿,使君腰腹为杯棬。zhǎng ān xiàng lǐng shèng péi lǒu,shǐ jūn yāo fù wèi bēi quān。
青州之城如斗大,纵有微言谁为宣。qīng zhōu zhī chéng rú dòu dà,zòng yǒu wēi yán shuí wèi xuān。
乌声哑哑詈鸑鷟,谓尔枳棘不足怜。wū shēng yǎ yǎ lì yuè zhuó,wèi ěr zhǐ jí bù zú lián。
衣裳五色亦楚楚,吉凶岂与人间权。yī shang wǔ sè yì chǔ chǔ,jí xiōng qǐ yǔ rén jiān quán。
武昌不羞官长跪,历下但守妻儿眠。wǔ chāng bù xiū guān zhǎng guì,lì xià dàn shǒu qī ér mián。
此物居然在吾世,遇之不得空茫然。cǐ wù jū rán zài wú shì,yù zhī bù dé kōng máng rán。
何来青鸟衔一札,似是榖城黄石编。hé lái qīng niǎo xián yī zhá,shì shì gǔ chéng huáng shí biān。
虹电缭綟出其表,风雨却过龙蛇颠。hóng diàn liáo lì chū qí biǎo,fēng yǔ què guò lóng shé diān。
不道加飧长相忆,但道上下三千年。bù dào jiā sūn zhǎng xiāng yì,dàn dào shàng xià sān qiān nián。
顷从宗生骘王子,谓起腐令兼青莲。qǐng cóng zōng shēng zhì wáng zi,wèi qǐ fǔ lìng jiān qīng lián。
斯言太重吾岂敢,后生颇畏前人贤。sī yán tài zhòng wú qǐ gǎn,hòu shēng pǒ wèi qián rén xián。
君携琅玕坐斗柄,九关虎豹愁睊睊。jūn xié láng gān zuò dòu bǐng,jiǔ guān hǔ bào chóu juàn juàn。
世途反覆日千变,不信但看沧浪天。shì tú fǎn fù rì qiān biàn,bù xìn dàn kàn cāng làng tiān。
丈夫故有青云手,慎勿苦语众今传。zhàng fū gù yǒu qīng yún shǒu,shèn wù kǔ yǔ zhòng jīn chuán。
还君此札一大笑,野人早莫南山田。hái jūn cǐ zhá yī dà xiào,yě rén zǎo mò nán shān tián。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

碧玉歌

王世贞

碧玉好女儿,自谦无倾城。bì yù hǎo nǚ ér,zì qiān wú qīng chéng。
阿大李家姊,枉得佳人名。ā dà lǐ jiā zǐ,wǎng dé jiā rén míng。

丁督护歌

王世贞

督护初北征,挥手便作去。dū hù chū běi zhēng,huī shǒu biàn zuò qù。
可怜杨子水,画成死生路。kě lián yáng zi shuǐ,huà chéng sǐ shēng lù。

丁督护歌

王世贞

红罗八角帐,摺摺鸳鸯嘴。hóng luó bā jiǎo zhàng,zhé zhé yuān yāng zuǐ。
懊念丁督护,不肯为侬死。ào niàn dīng dū hù,bù kěn wèi nóng sǐ。

白团扇歌

王世贞

郎持白团扇,商风来吹袖。láng chí bái tuán shàn,shāng fēng lái chuī xiù。
宁为便拆坏,不忍离郎手。níng wèi biàn chāi huài,bù rěn lí láng shǒu。

明下童曲

王世贞

结束珊瑚钩,㚟跃果下骝。jié shù shān hú gōu,chuò yuè guǒ xià liú。
问渠那得尔,祖父豫章侯。wèn qú nà dé ěr,zǔ fù yù zhāng hóu。

同生曲

王世贞

郎年十六少,十五女有馀。láng nián shí liù shǎo,shí wǔ nǚ yǒu yú。
携手西陵下,琼瑶双不如。xié shǒu xī líng xià,qióng yáo shuāng bù rú。

采莲童曲

王世贞

莲童白如雪,见侬眼相媚。lián tóng bái rú xuě,jiàn nóng yǎn xiāng mèi。
侬家在南垞,井傍双杨树。nóng jiā zài nán chá,jǐng bàng shuāng yáng shù。

江陵女歌

王世贞

流凘结作冰,冰化复为凘。liú sī jié zuò bīng,bīng huà fù wèi sī。
与郎心相变,还我未见时。yǔ láng xīn xiāng biàn,hái wǒ wèi jiàn shí。

青阳度

王世贞

堂前女萝草,缠绵依松柏。táng qián nǚ luó cǎo,chán mián yī sōng bǎi。
虽怀千秋契,亮无齐年质。suī huái qiān qiū qì,liàng wú qí nián zhì。

襄阳蹋铜鞮

王世贞

重铠飞上马,桃花汗金铃。zhòng kǎi fēi shàng mǎ,táo huā hàn jīn líng。
儿是襄阳客,助汝下台城。ér shì xiāng yáng kè,zhù rǔ xià tái chéng。

翳乐

王世贞

百淬扬州水,秦王照胆铜。bǎi cuì yáng zhōu shuǐ,qín wáng zhào dǎn tóng。
欢今心意变,不将持赠侬。huān jīn xīn yì biàn,bù jiāng chí zèng nóng。

那呵滩

王世贞

郎来如上滩,五步三步留。láng lái rú shàng tān,wǔ bù sān bù liú。
郎去如下滩,瞥疾不回头。láng qù rú xià tān,piē jí bù huí tóu。

采桑度

王世贞

东家乞蚕种,西家乞柔桑。dōng jiā qǐ cán zhǒng,xī jiā qǐ róu sāng。
桑蚕尚未得,许欢制衣裳。sāng cán shàng wèi dé,xǔ huān zhì yī shang。

采桑度

王世贞

使君停五马,不复顾蚕饥。shǐ jūn tíng wǔ mǎ,bù fù gù cán jī。
侬不食桑叶,那得腹中丝。nóng bù shí sāng yè,nà dé fù zhōng sī。

采桑度

王世贞

侬归亦未久,欢去俄已远。nóng guī yì wèi jiǔ,huān qù é yǐ yuǎn。
下水一尺深,上篙一尺短。xià shuǐ yī chǐ shēn,shàng gāo yī chǐ duǎn。