古诗词

翁中丞南巡歌

王世贞

自公之昔除烦苛,规调如山刍粟多。zì gōng zhī xī chú fán kē,guī diào rú shān chú sù duō。
居人渐徙虎豹穴,大海欲戢鲸鲵波。jū rén jiàn xǐ hǔ bào xué,dà hǎi yù jí jīng ní bō。
片言龃龉辄投劾,安石不出苍生何。piàn yán jǔ yǔ zhé tóu hé,ān shí bù chū cāng shēng hé。
归来束书四壁立,岂有蜡屐双青蛾。guī lái shù shū sì bì lì,qǐ yǒu là jī shuāng qīng é。
若耶若镜不足钓,抱膝时时闻啸歌。ruò yé ruò jìng bù zú diào,bào xī shí shí wén xiào gē。
夷德虽轻犹未厌,以兹颇晚山公荐。yí dé suī qīng yóu wèi yàn,yǐ zī pǒ wǎn shān gōng jiàn。
西泛三江奏春雪,南驰五岭开炎霰。xī fàn sān jiāng zòu chūn xuě,nán chí wǔ lǐng kāi yán xiàn。
汉筴恒馀圮上编,齐书尚郁聊成箭。hàn cè héng yú pǐ shàng biān,qí shū shàng yù liáo chéng jiàn。
今年五月天山定,圣主推轮飞六传。jīn nián wǔ yuè tiān shān dìng,shèng zhǔ tuī lún fēi liù chuán。
中丞獬廌铁作冠,宣室麒麟玉为殿。zhōng chéng xiè zhì tiě zuò guān,xuān shì qí lín yù wèi diàn。
轻裘缓带来东吴,妖氛却扫旄头孤。qīng qiú huǎn dài lái dōng wú,yāo fēn què sǎo máo tóu gū。
星辰莽动铁如意,风雨长鸣金仆姑。xīng chén mǎng dòng tiě rú yì,fēng yǔ zhǎng míng jīn pū gū。
拊循三军挟貉纩,惕息诸将昂虬须。fǔ xún sān jūn xié háo kuàng,tì xī zhū jiāng áng qiú xū。
馀皇万艘?驱叶,组练千重霜剪芜。yú huáng wàn sōu qū yè,zǔ liàn qiān zhòng shuāng jiǎn wú。
南越王头挂大白,马蹄扑簌累夷俘。nán yuè wáng tóu guà dà bái,mǎ tí pū sù lèi yí fú。
儿童抛弃竹马拜,父老不用藜杖扶。ér tóng pāo qì zhú mǎ bài,fù lǎo bù yòng lí zhàng fú。
我公五载犹一夕,鬓发全无半茎白。wǒ gōng wǔ zài yóu yī xī,bìn fā quán wú bàn jīng bái。
寇恂谁借留河内,李晟天生为社稷。kòu xún shuí jiè liú hé nèi,lǐ chéng tiān shēng wèi shè jì。
露章日夜走长安,竹宫祠釐动颜色。lù zhāng rì yè zǒu zhǎng ān,zhú gōng cí lí dòng yán sè。
御史趣刻蟠螭印,丞相且画交龙敕。yù shǐ qù kè pán chī yìn,chéng xiāng qiě huà jiāo lóng chì。
若若双垂绶青紫,万户侯兼二千石。ruò ruò shuāng chuí shòu qīng zǐ,wàn hù hóu jiān èr qiān shí。
牙璋不动画戟横,朱幡映夺沧浪清。yá zhāng bù dòng huà jǐ héng,zhū fān yìng duó cāng làng qīng。
此时王生一游客,步入辕门人尽惊。cǐ shí wáng shēng yī yóu kè,bù rù yuán mén rén jǐn jīng。
愿为十日布衣饮,客星倒据三台明。yuàn wèi shí rì bù yī yǐn,kè xīng dào jù sān tái míng。
何人可当虚左席,扪腹无逾于此生。hé rén kě dāng xū zuǒ xí,mén fù wú yú yú cǐ shēng。
孟坚好推勒石颂,仲宣愧杀从军行。mèng jiān hǎo tuī lēi shí sòng,zhòng xuān kuì shā cóng jūn xíng。
公犹未发我未去,丈夫有志事竟成。gōng yóu wèi fā wǒ wèi qù,zhàng fū yǒu zhì shì jìng chéng。
大鹏尺鴳各有适,不废万古俱垂名。dà péng chǐ yàn gè yǒu shì,bù fèi wàn gǔ jù chuí míng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

慰邵将军孤鹤

王世贞

缑山一羽化,故侣杳难寻。gōu shān yī yǔ huà,gù lǚ yǎo nán xún。
独立清秋色,孤鸣碧汉心。dú lì qīng qiū sè,gū míng bì hàn xīn。
死生交谊尽,饮啄主恩深。sǐ shēng jiāo yì jǐn,yǐn zhuó zhǔ ēn shēn。
莫作低回态,人谁支道林。mò zuò dī huí tài,rén shuí zhī dào lín。

寒食志感示儿辈

王世贞

六度逢寒食,肝肠寸寸灰。liù dù féng hán shí,gān cháng cùn cùn huī。
岂无悬日月,难拟到泉台。qǐ wú xuán rì yuè,nán nǐ dào quán tái。
岁每惭新鬼,春从冷旧醅。suì měi cán xīn guǐ,chūn cóng lěng jiù pēi。
儿曹须老大,莫忘介山哀。ér cáo xū lǎo dà,mò wàng jiè shān āi。

小疾偶成

王世贞

事违难喜事,身退转怜身。shì wéi nán xǐ shì,shēn tuì zhuǎn lián shēn。
酒盏从他负,医方稍自亲。jiǔ zhǎn cóng tā fù,yī fāng shāo zì qīn。
偶穿苔际屐,时倚竹边纶。ǒu chuān tái jì jī,shí yǐ zhú biān lún。
书纵同袁豹,那能便古人。shū zòng tóng yuán bào,nà néng biàn gǔ rén。

答张助甫三首

王世贞

吾家兄弟好,犹恋旧绨袍。wú jiā xiōng dì hǎo,yóu liàn jiù tí páo。
迢递赪鱼尾,参差彩凤毛。tiáo dì chēng yú wěi,cān chà cǎi fèng máo。
世宁宽此道,天未厌吾曹。shì níng kuān cǐ dào,tiān wèi yàn wú cáo。
若作求羊访,吴山处处高。ruò zuò qiú yáng fǎng,wú shān chù chù gāo。

答张助甫三首

王世贞

褰帷何处是,云雨暗衡巫。qiān wéi hé chù shì,yún yǔ àn héng wū。
岳色云堪借,江声雨自扶。yuè sè yún kān jiè,jiāng shēng yǔ zì fú。
一官知长物,千古失穷途。yī guān zhī zhǎng wù,qiān gǔ shī qióng tú。
倘及渔樵侣,飞扬意不无。tǎng jí yú qiáo lǚ,fēi yáng yì bù wú。

答张助甫三首

王世贞

物态工流落,时才负隐沦。wù tài gōng liú luò,shí cái fù yǐn lún。
星能为处士,雪许和迁人。xīng néng wèi chù shì,xuě xǔ hé qiān rén。
自爱藏名手,遥怜折节身。zì ài cáng míng shǒu,yáo lián zhé jié shēn。
古来文苑客,强半在风尘。gǔ lái wén yuàn kè,qiáng bàn zài fēng chén。

题云隐庵募缘卷

王世贞

劫雨颓朱刹,慈云演法轮。jié yǔ tuí zhū shā,cí yún yǎn fǎ lún。
但馀飞锡地,未少布金人。dàn yú fēi xī dì,wèi shǎo bù jīn rén。
一念城能化,多生里不贫。yī niàn chéng néng huà,duō shēng lǐ bù pín。
毋将小果对,阿育是何因。wú jiāng xiǎo guǒ duì,ā yù shì hé yīn。

病中答张大

王世贞

逃暑真宜懒,经旬但掩扉。táo shǔ zhēn yí lǎn,jīng xún dàn yǎn fēi。
自怜狂与瘦,不解胜能肥。zì lián kuáng yǔ shòu,bù jiě shèng néng féi。
身在犹堪病,名衰好受讥。shēn zài yóu kān bìng,míng shuāi hǎo shòu jī。
新诗似秋色,吹我思翻飞。xīn shī shì qiū sè,chuī wǒ sī fān fēi。

卧病同舍弟于小祗园栖止承淳父以法语见讯率尔有答

王世贞

自缘衰相现,敢学净名身。zì yuán shuāi xiāng xiàn,gǎn xué jìng míng shēn。
室总无天女,经唯对世亲。shì zǒng wú tiān nǚ,jīng wéi duì shì qīn。
空花来处失,池草幻馀新。kōng huā lái chù shī,chí cǎo huàn yú xīn。
解作门中语,君非第二人。jiě zuò mén zhōng yǔ,jūn fēi dì èr rén。

吴山人见访值仆病甚谢客投诗为别勉尔奉酬

王世贞

懒入应门倦,骄从伏枕生。lǎn rù yīng mén juàn,jiāo cóng fú zhěn shēng。
天殊纵吾病,客岂借时名。tiān shū zòng wú bìng,kè qǐ jiè shí míng。
河岳愁中起,风尘意未平。hé yuè chóu zhōng qǐ,fēng chén yì wèi píng。
所馀青眼在,惆怅为谁明。suǒ yú qīng yǎn zài,chóu chàng wèi shuí míng。

雪中病卧闻舍弟辈游小祗园有作

王世贞

不作袁安卧,其如病所怜。bù zuò yuán ān wò,qí rú bìng suǒ lián。
虚窗催曙急,独枕受寒偏。xū chuāng cuī shǔ jí,dú zhěn shòu hán piān。
见说瑶台侣,同游色界天。jiàn shuō yáo tái lǚ,tóng yóu sè jiè tiān。
何时振衰骨,骑鹤破苍烟。hé shí zhèn shuāi gǔ,qí hè pò cāng yān。

除夕病中作

王世贞

不解成何节,惊从稚子传。bù jiě chéng hé jié,jīng cóng zhì zi chuán。
冻烟催作夜,残雨湿经年。dòng yān cuī zuò yè,cán yǔ shī jīng nián。
老畏流光掷,寒添病态偏。lǎo wèi liú guāng zhì,hán tiān bìng tài piān。
飞腾向来意,空付一潸然。fēi téng xiàng lái yì,kōng fù yī shān rán。

王复过斋中小酌

王世贞

高斋寒色甚,强尔一杯春。gāo zhāi hán sè shén,qiáng ěr yī bēi chūn。
酒态深时美,交情病后真。jiǔ tài shēn shí měi,jiāo qíng bìng hòu zhēn。
菜青初破甲,鲂紫旋批鳞。cài qīng chū pò jiǎ,fáng zǐ xuán pī lín。
此具还能拟,相过可厌频。cǐ jù hái néng nǐ,xiāng guò kě yàn pín。

人日病起作

王世贞

共道春光好,犹残拥被身。gòng dào chūn guāng hǎo,yóu cán yōng bèi shēn。
众欢同得日,吾病始称人。zhòng huān tóng dé rì,wú bìng shǐ chēng rén。
柏忆金花暖,梅怜玉树新。bǎi yì jīn huā nuǎn,méi lián yù shù xīn。
空斋百无味,差胜走风尘。kōng zhāi bǎi wú wèi,chà shèng zǒu fēng chén。

京口逢郭山人因柬冯汝思

王世贞

牢落故人尽,迢遥乡路分。láo luò gù rén jǐn,tiáo yáo xiāng lù fēn。
偶逢东郭子,云有大冯君。ǒu féng dōng guō zi,yún yǒu dà féng jūn。
草色南徐雨,钟声北固云。cǎo sè nán xú yǔ,zhōng shēng běi gù yún。
还应未相见,翻胜复离群。hái yīng wèi xiāng jiàn,fān shèng fù lí qún。