古诗词

荆玉篇

王世贞

君不见道傍石精,光自缭绕。jūn bù jiàn dào bàng shí jīng,guāng zì liáo rào。
夜夜天中属白虹,时时海上来丹鸟。yè yè tiān zhōng shǔ bái hóng,shí shí hǎi shàng lái dān niǎo。
卞生持抱入昭关,愿学虞廷一献环。biàn shēng chí bào rù zhāo guān,yuàn xué yú tíng yī xiàn huán。
沂水未应输若水,昆山不敢傲荆山。yí shuǐ wèi yīng shū ruò shuǐ,kūn shān bù gǎn ào jīng shān。
祝宗虚闻夸祭饰,太史那能上占式。zhù zōng xū wén kuā jì shì,tài shǐ nà néng shàng zhàn shì。
未必君廷俱宋相,其奈工师有周客。wèi bì jūn tíng jù sòng xiāng,qí nài gōng shī yǒu zhōu kè。
回首群灵尽黯然,龙文欲吐咽苍烟。huí shǒu qún líng jǐn àn rán,lóng wén yù tǔ yàn cāng yān。
璠䃉首列乌绨几,对此云何不可怜。fán mín shǒu liè wū tí jǐ,duì cǐ yún hé bù kě lián。
智矣如葵能卫足,问君泣足还泣玉。zhì yǐ rú kuí néng wèi zú,wèn jūn qì zú hái qì yù。
窃比东门独角麟,宁言使者空笼鹄。qiè bǐ dōng mén dú jiǎo lín,níng yán shǐ zhě kōng lóng gǔ。
君王三听未为劳,好向昆吾问宝刀。jūn wáng sān tīng wèi wèi láo,hǎo xiàng kūn wú wèn bǎo dāo。
煜煜阳乌升碧汉,亭亭魄兔浴银涛。yù yù yáng wū shēng bì hàn,tíng tíng pò tù yù yín tāo。
捧出倾城动颜色,隋珠越镠咸辟易。pěng chū qīng chéng dòng yán sè,suí zhū yuè liú xián pì yì。
共道应偿十五城,何须更爱二千石。gòng dào yīng cháng shí wǔ chéng,hé xū gèng ài èr qiān shí。
膝行向前中自伤,野人焉敢食陵阳。xī xíng xiàng qián zhōng zì shāng,yě rén yān gǎn shí líng yáng。
唯凭寄语乐正子,三月胡为不下堂。wéi píng jì yǔ lè zhèng zi,sān yuè hú wèi bù xià táng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

梦后戏成

王世贞

一生奔走红尘,有梦暂作闲人。yī shēng bēn zǒu hóng chén,yǒu mèng zàn zuò xián rén。
今日身闲梦?,不知谁假谁真。jīn rì shēn xián mèng,bù zhī shuí jiǎ shuí zhēn。

为韩臣题书斋

王世贞

月团小斗茶品,云液全依酒经。yuè tuán xiǎo dòu chá pǐn,yún yè quán yī jiǔ jīng。
博山袅罢沈水,白麻拓得黄庭。bó shān niǎo bà shěn shuǐ,bái má tuò dé huáng tíng。

漫兴四首

王世贞

西风吹叶搅眠,家家拆洗装绵。xī fēng chuī yè jiǎo mián,jiā jiā chāi xǐ zhuāng mián。
唯有老夫不会,一壶且暖目前。wéi yǒu lǎo fū bù huì,yī hú qiě nuǎn mù qián。

漫兴四首

王世贞

负曝小坐冬烘,兀兀腾腾梦中。fù pù xiǎo zuò dōng hōng,wù wù téng téng mèng zhōng。
耳边忽报饭熟,一笑抛却周公。ěr biān hū bào fàn shú,yī xiào pāo què zhōu gōng。

漫兴四首

王世贞

残钟四点五点,新月一棂半棂。cán zhōng sì diǎn wǔ diǎn,xīn yuè yī líng bàn líng。
却笑当年此际,酒去愁来到明。què xiào dāng nián cǐ jì,jiǔ qù chóu lái dào míng。

漫兴四首

王世贞

无名野花争发,自在清溪暗流。wú míng yě huā zhēng fā,zì zài qīng xī àn liú。
听罢农歌䆉稏,旋闻山鸟钩辀。tīng bà nóng gē bà yà,xuán wén shān niǎo gōu zhōu。

口号十首

王世贞

儒童本来菩萨,大觉亦是金仙。rú tóng běn lái pú sà,dà jué yì shì jīn xiān。
其奈儿孙合闹,与说无始根缘。qí nài ér sūn hé nào,yǔ shuō wú shǐ gēn yuán。

口号十首

王世贞

维摩夜来病热,千言万言不休。wéi mó yè lái bìng rè,qiān yán wàn yán bù xiū。
偶然刹那闭口,坐断天下舌头。ǒu rán shā nà bì kǒu,zuò duàn tiān xià shé tóu。

口号十首

王世贞

有子莫习抱朴,无师难解参同。yǒu zi mò xí bào pǔ,wú shī nán jiě cān tóng。
觅得生前一物,万古明月清风。mì dé shēng qián yī wù,wàn gǔ míng yuè qīng fēng。

口号十首

王世贞

玄奘欲从西返,道遇达摩东归。xuán zàng yù cóng xī fǎn,dào yù dá mó dōng guī。
我已尽黜义相,百夹千像何为。wǒ yǐ jǐn chù yì xiāng,bǎi jiā qiān xiàng hé wèi。

口号十首

王世贞

香积钵底分饭,赵州垆头噇茶。xiāng jī bō dǐ fēn fàn,zhào zhōu lú tóu chuáng chá。
吃了依然不会,问着只索瞒他。chī le yī rán bù huì,wèn zhe zhǐ suǒ mán tā。

口号十首

王世贞

赵州行脚亦得,寒山散圣也奇。zhào zhōu xíng jiǎo yì dé,hán shān sàn shèng yě qí。
五叶莫嫌零落,五位已自支离。wǔ yè mò xián líng luò,wǔ wèi yǐ zì zhī lí。

口号十首

王世贞

讲座清凉疏钞,禅宗临济评唱。jiǎng zuò qīng liáng shū chāo,chán zōng lín jì píng chàng。
不论伎俩有无,见了先吃十棒。bù lùn jì liǎ yǒu wú,jiàn le xiān chī shí bàng。

口号十首

王世贞

铜龙自锁幽阙,白虎不借西邻。tóng lóng zì suǒ yōu quē,bái hǔ bù jiè xī lín。
斋库烂钱一索,遣发上阳道人。zhāi kù làn qián yī suǒ,qiǎn fā shàng yáng dào rén。

口号十首

王世贞

梦后唤醒良知,静中养出端倪。mèng hòu huàn xǐng liáng zhī,jìng zhōng yǎng chū duān ní。
举似瞿昙李老,曾止啼哭小儿。jǔ shì qú tán lǐ lǎo,céng zhǐ tí kū xiǎo ér。