古诗词

题王孟端画竹后

王世贞

老可醉吸潇湘色,吐出千枝万枝碧。lǎo kě zuì xī xiāo xiāng sè,tǔ chū qiān zhī wàn zhī bì。
彭城才守诧墨派,一扫枯篁一千尺。péng chéng cái shǒu chà mò pài,yī sǎo kū huáng yī qiān chǐ。
孟端自是琅玕裔,幅幅生绡露生气。mèng duān zì shì láng gān yì,fú fú shēng xiāo lù shēng qì。
漓漇残沈若有神,或秾或淡皆天真。lí xǐ cán shěn ruò yǒu shén,huò nóng huò dàn jiē tiān zhēn。
后来太常非其伦,自言远步湖州尘,但恨无过梅道人。hòu lái tài cháng fēi qí lún,zì yán yuǎn bù hú zhōu chén,dàn hèn wú guò méi dào rén。
声华积渐背时口,遗迹飘零落余手。shēng huá jī jiàn bèi shí kǒu,yí jì piāo líng luò yú shǒu。
高阁如聆鸾凤鸣,华堂瞥睹云烟走。gāo gé rú líng luán fèng míng,huá táng piē dǔ yún yān zǒu。
君不见黔宁假王金如山,乞君片纸君仍悭。jūn bù jiàn qián níng jiǎ wáng jīn rú shān,qǐ jūn piàn zhǐ jūn réng qiān。
野人手植三万个,落日清流相对闲。yě rén shǒu zhí sān wàn gè,luò rì qīng liú xiāng duì xián。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

寿阳乐

王世贞

泥金沙棠舫,候郎来,春水没篙长。ní jīn shā táng fǎng,hòu láng lái,chūn shuǐ méi gāo zhǎng。

寿阳乐

王世贞

织成红半臂,化为碧,是侬相思泪。zhī chéng hóng bàn bì,huà wèi bì,shì nóng xiāng sī lèi。

安东平

王世贞

荒鸡嚘喔,残月沈魄。huāng jī yōu ō,cán yuè shěn pò。
三三五五,小星不没。sān sān wǔ wǔ,xiǎo xīng bù méi。

安东平

王世贞

惭愧小星,导郎归程。cán kuì xiǎo xīng,dǎo láng guī chéng。
要郎指誓,莫负此星。yào láng zhǐ shì,mò fù cǐ xīng。

安东平

王世贞

吴丝越罗,制郎中裙。wú sī yuè luó,zhì láng zhōng qún。
曷不为衣,与郎体亲。hé bù wèi yī,yǔ láng tǐ qīn。

安东平

王世贞

报侬白玉,双龙连环。bào nóng bái yù,shuāng lóng lián huán。
但令一心,不在多端。dàn lìng yī xīn,bù zài duō duān。

安东平

王世贞

孟冬十月,雨雪霏霏。mèng dōng shí yuè,yǔ xuě fēi fēi。
入门孤冷,出门沾衣。rù mén gū lěng,chū mén zhān yī。

安东平

王世贞

夹河为家,期至无船。jiā hé wèi jiā,qī zhì wú chuán。
摇心失望,不见所欢。yáo xīn shī wàng,bù jiàn suǒ huān。

安东平

王世贞

交南龙须,百钱一尺。jiāo nán lóng xū,bǎi qián yī chǐ。
是我手制,与郎作席。shì wǒ shǒu zhì,yǔ láng zuò xí。

安东平

王世贞

奉郎坐卧,偕郎起息。fèng láng zuò wò,xié láng qǐ xī。
懊憹微躯,生不如席。ào náo wēi qū,shēng bù rú xí。

安东平

王世贞

博山沈烟,以祈上玄。bó shān shěn yān,yǐ qí shàng xuán。
愿郎一夕,不愿百年。yuàn láng yī xī,bù yuàn bǎi nián。

青骢白马

王世贞

青骢白马汗连钱,来往䟤跋骄可怜。qīng cōng bái mǎ hàn lián qián,lái wǎng bì bá jiāo kě lián。

青骢白马

王世贞

琉璃紫鞍光射人,倏忽灭没化若神。liú lí zǐ ān guāng shè rén,shū hū miè méi huà ruò shén。

青骢白马

王世贞

有足不作女行缠,那可局蹐守故园。yǒu zú bù zuò nǚ xíng chán,nà kě jú jí shǒu gù yuán。

青骢白马

王世贞

东邻双缠鸦头袜,生老不踏门前月。dōng lín shuāng chán yā tóu wà,shēng lǎo bù tà mén qián yuè。