古诗词

黄山歌题叔宝画赠新安吴孝父

王世贞

吴生方袍白纶巾,顾我自谓黄山人。wú shēng fāng páo bái lún jīn,gù wǒ zì wèi huáng shān rén。
彭城钱榖画绝伦,复与黄山传其神。péng chéng qián gǔ huà jué lún,fù yǔ huáng shān chuán qí shén。
此山虽小据地脊,根压天目排秋旻。cǐ shān suī xiǎo jù dì jí,gēn yā tiān mù pái qiū mín。
三十六峰玉突兀,千一百仞金嶙峋。sān shí liù fēng yù tū wù,qiān yī bǎi rèn jīn lín xún。
广成授丹轩辕炼,至今草木含阳春。guǎng chéng shòu dān xuān yuán liàn,zhì jīn cǎo mù hán yáng chūn。
病夫投袂见起色,拟踏青鞋寻隐沦。bìng fū tóu mèi jiàn qǐ sè,nǐ tà qīng xié xún yǐn lún。
人言吴生不复此山住,大艑峨舸五湖水。rén yán wú shēng bù fù cǐ shān zhù,dà biàn é gě wǔ hú shuǐ。
前者长干一醉归,橐装尽付金陵子。qián zhě zhǎng gàn yī zuì guī,tuó zhuāng jǐn fù jīn líng zi。
已同嘉宾令财尽,复慕琅琊为情死。yǐ tóng jiā bīn lìng cái jǐn,fù mù láng yá wèi qíng sǐ。
真州桥边酒似油,长卿去逐文君游。zhēn zhōu qiáo biān jiǔ shì yóu,zhǎng qīng qù zhú wén jūn yóu。
壁立犹存上林赋,衣单不典鹔鹴裘。bì lì yóu cún shàng lín fù,yī dān bù diǎn sù shuāng qiú。
此山猿鹤夜啼怨,其若吴生方掉头。cǐ shān yuán hè yè tí yuàn,qí ruò wú shēng fāng diào tóu。
呜呼人间奇事不易述,宗生欲挟众山归,吴生欲挟黄山出。wū hū rén jiān qí shì bù yì shù,zōng shēng yù xié zhòng shān guī,wú shēng yù xié huáng shān chū。
男儿有心复有足,安能兀兀穷岩守苓术。nán ér yǒu xīn fù yǒu zú,ān néng wù wù qióng yán shǒu líng shù。
要使兹山长属君,吾歌与榖丹青笔。yào shǐ zī shān zhǎng shǔ jūn,wú gē yǔ gǔ dān qīng bǐ。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

夜黄

王世贞

凤皇一双飞,百鸟尊为王。fèng huáng yī shuāng fēi,bǎi niǎo zūn wèi wáng。
侬今妆洗去,与欢助辉光。nóng jīn zhuāng xǐ qù,yǔ huān zhù huī guāng。

夜度娘

王世贞

昏星送侬去,晨星送侬归。hūn xīng sòng nóng qù,chén xīng sòng nóng guī。
窗前百种鸟,为谁不安栖。chuāng qián bǎi zhǒng niǎo,wèi shuí bù ān qī。

双行缠

王世贞

两窝尖尖玉,秀出金莲花。liǎng wō jiān jiān yù,xiù chū jīn lián huā。
生憎寘地上,腕臂作交加。shēng zēng zhì dì shàng,wàn bì zuò jiāo jiā。

长松标

王世贞

袅袅千尺藤,亭亭百尺松。niǎo niǎo qiān chǐ téng,tíng tíng bǎi chǐ sōng。
但令根株近,到顶作相逢。dàn lìng gēn zhū jìn,dào dǐng zuò xiāng féng。

白符鸠

王世贞

酃酒银丝鲫,留欢不肯住。líng jiǔ yín sī jì,liú huān bù kěn zhù。
鹊洲风浪起,欢今那得去。què zhōu fēng làng qǐ,huān jīn nà dé qù。

阿子曲

王世贞

东家挽郎歌,西家嫁女哭。dōng jiā wǎn láng gē,xī jiā jià nǚ kū。
郎作口头语,那得见衷曲,阿子汝闻否。láng zuò kǒu tóu yǔ,nà dé jiàn zhōng qū,ā zi rǔ wén fǒu。

来罗

王世贞

并蒂青莲花,下覆双鸳鸯。bìng dì qīng lián huā,xià fù shuāng yuān yāng。
秋风昨夜来,那得似侬长。qiū fēng zuó yè lái,nà dé shì nóng zhǎng。

来罗

王世贞

步出西昌门,行经少年道。bù chū xī chāng mén,xíng jīng shǎo nián dào。
所遇无故物,焉得不速老。suǒ yù wú gù wù,yān dé bù sù lǎo。

孟珠

王世贞

手种夭桃花,与欢同颜色。shǒu zhǒng yāo táo huā,yǔ huān tóng yán sè。
花若解人意,那能不亲惜。huā ruò jiě rén yì,nà néng bù qīn xī。

娇女诗

王世贞

两山东西峙,一水中间流。liǎng shān dōng xī zhì,yī shuǐ zhōng jiān liú。
上有双栖鸟,下有并泳鱼。shàng yǒu shuāng qī niǎo,xià yǒu bìng yǒng yú。
侬自羞见汝,抱影守寒庐。nóng zì xiū jiàn rǔ,bào yǐng shǒu hán lú。

拔蒲

王世贞

七尺水中蒲,下有三寸白。qī chǐ shuǐ zhōng pú,xià yǒu sān cùn bái。
语欢勿尽根,留为来年息。yǔ huān wù jǐn gēn,liú wèi lái nián xī。

黄鹊曲

王世贞

黄鹄摩天来,金衣菊为裳。huáng gǔ mó tiān lái,jīn yī jú wèi shang。
唼喋稻禾美,不复顾高翔。shà dié dào hé měi,bù fù gù gāo xiáng。

宿阿曲

王世贞

玉帝投宝坛,上清为辟易。yù dì tóu bǎo tán,shàng qīng wèi pì yì。
高真辞牒去,收奏不遑食。gāo zhēn cí dié qù,shōu zòu bù huáng shí。

寿阳乐

王世贞

可怜秦淮水,送郎舟,诅作向西流。kě lián qín huái shuǐ,sòng láng zhōu,zǔ zuò xiàng xī liú。

寿阳乐

王世贞

箧中辟寒金,制成钗,故试郎君怀。qiè zhōng pì hán jīn,zhì chéng chāi,gù shì láng jūn huái。