古诗词

黄山歌题叔宝画赠新安吴孝父

王世贞

吴生方袍白纶巾,顾我自谓黄山人。wú shēng fāng páo bái lún jīn,gù wǒ zì wèi huáng shān rén。
彭城钱榖画绝伦,复与黄山传其神。péng chéng qián gǔ huà jué lún,fù yǔ huáng shān chuán qí shén。
此山虽小据地脊,根压天目排秋旻。cǐ shān suī xiǎo jù dì jí,gēn yā tiān mù pái qiū mín。
三十六峰玉突兀,千一百仞金嶙峋。sān shí liù fēng yù tū wù,qiān yī bǎi rèn jīn lín xún。
广成授丹轩辕炼,至今草木含阳春。guǎng chéng shòu dān xuān yuán liàn,zhì jīn cǎo mù hán yáng chūn。
病夫投袂见起色,拟踏青鞋寻隐沦。bìng fū tóu mèi jiàn qǐ sè,nǐ tà qīng xié xún yǐn lún。
人言吴生不复此山住,大艑峨舸五湖水。rén yán wú shēng bù fù cǐ shān zhù,dà biàn é gě wǔ hú shuǐ。
前者长干一醉归,橐装尽付金陵子。qián zhě zhǎng gàn yī zuì guī,tuó zhuāng jǐn fù jīn líng zi。
已同嘉宾令财尽,复慕琅琊为情死。yǐ tóng jiā bīn lìng cái jǐn,fù mù láng yá wèi qíng sǐ。
真州桥边酒似油,长卿去逐文君游。zhēn zhōu qiáo biān jiǔ shì yóu,zhǎng qīng qù zhú wén jūn yóu。
壁立犹存上林赋,衣单不典鹔鹴裘。bì lì yóu cún shàng lín fù,yī dān bù diǎn sù shuāng qiú。
此山猿鹤夜啼怨,其若吴生方掉头。cǐ shān yuán hè yè tí yuàn,qí ruò wú shēng fāng diào tóu。
呜呼人间奇事不易述,宗生欲挟众山归,吴生欲挟黄山出。wū hū rén jiān qí shì bù yì shù,zōng shēng yù xié zhòng shān guī,wú shēng yù xié huáng shān chū。
男儿有心复有足,安能兀兀穷岩守苓术。nán ér yǒu xīn fù yǒu zú,ān néng wù wù qióng yán shǒu líng shù。
要使兹山长属君,吾歌与榖丹青笔。yào shǐ zī shān zhǎng shǔ jūn,wú gē yǔ gǔ dān qīng bǐ。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

徐州渡口大风

王世贞

七圣皆迷辙,何方可问津。qī shèng jiē mí zhé,hé fāng kě wèn jīn。
生元仗天地,去敢避风尘。shēng yuán zhàng tiān dì,qù gǎn bì fēng chén。
红勒桃花笑,青禁杨柳颦。hóng lēi táo huā xiào,qīng jìn yáng liǔ pín。
苍范得前馆,浊酒自相亲。cāng fàn dé qián guǎn,zhuó jiǔ zì xiāng qīn。

遇史兰溪姑丈

王世贞

萧然归骑单,相顾各汍澜。xiāo rán guī qí dān,xiāng gù gè wán lán。
旅食关愁近,风尘认面难。lǚ shí guān chóu jìn,fēng chén rèn miàn nán。
老能逢盛世,贫且傍微官。lǎo néng féng shèng shì,pín qiě bàng wēi guān。
旧业桃花坞,春深正耐看。jiù yè táo huā wù,chūn shēn zhèng nài kàn。

恩县道中雨

王世贞

东风数杯酒,细雨三家村。dōng fēng shù bēi jiǔ,xì yǔ sān jiā cūn。
行旅片时湿,农家素业存。xíng lǚ piàn shí shī,nóng jiā sù yè cún。
梨花时一瞑,水鹳忽群喧。lí huā shí yī míng,shuǐ guàn hū qún xuān。
大有江南色,翻然嗟故园。dà yǒu jiāng nán sè,fān rán jiē gù yuán。

兖州道中怀古

王世贞

身世竟何限,劳劳嗟此行。shēn shì jìng hé xiàn,láo láo jiē cǐ xíng。
云为天地色,山阅古今名。yún wèi tiān dì sè,shān yuè gǔ jīn míng。
慷慨齐三士,栖迟鲁两生。kāng kǎi qí sān shì,qī chí lǔ liǎng shēng。
不归吾岂敢,即死向谁明。bù guī wú qǐ gǎn,jí sǐ xiàng shuí míng。

德州渡口

王世贞

征途人自怯,不敢授春衣。zhēng tú rén zì qiè,bù gǎn shòu chūn yī。
山雨将寒骤,人烟过午稀。shān yǔ jiāng hán zhòu,rén yān guò wǔ xī。
时时瘦马立,往往峭帆飞。shí shí shòu mǎ lì,wǎng wǎng qiào fān fēi。
行役毋劳恨,于今是帝畿。xíng yì wú láo hèn,yú jīn shì dì jī。

阜城道中

王世贞

春色昼冥冥,劳歌倦自听。chūn sè zhòu míng míng,láo gē juàn zì tīng。
地过三辅紫,天近九关青。dì guò sān fǔ zǐ,tiān jìn jiǔ guān qīng。
旅梦从车续,村沽离盏醒。lǚ mèng cóng chē xù,cūn gū lí zhǎn xǐng。
如何挂冠后,更遣役吾形。rú hé guà guān hòu,gèng qiǎn yì wú xíng。

喜于鳞被召作

王世贞

物色乾坤满,羊裘尚寂寥。wù sè qián kūn mǎn,yáng qiú shàng jì liáo。
忽闻求剑诏,实已应弓招。hū wén qiú jiàn zhào,shí yǐ yīng gōng zhāo。
骚雅名终在,巢由卧转骄。sāo yǎ míng zhōng zài,cháo yóu wò zhuǎn jiāo。
弹冠岂吾事,或可擅渔樵。dàn guān qǐ wú shì,huò kě shàn yú qiáo。

贻张明府

王世贞

一官知久厌,何事复泥途。yī guān zhī jiǔ yàn,hé shì fù ní tú。
自长朱门傲,谁怜白雪孤。zì zhǎng zhū mén ào,shuí lián bái xuě gū。
百钱行处有,双屐倦来扶。bǎi qián xíng chù yǒu,shuāng jī juàn lái fú。
况是春山里,村村闻鹧鸪。kuàng shì chūn shān lǐ,cūn cūn wén zhè gū。

项子出新编索序余病未能讽咏来美聊成短述

王世贞

浮名人自惜,孤调晚堪疑。fú míng rén zì xī,gū diào wǎn kān yí。
欲定三都价,难评幼妇辞。yù dìng sān dōu jià,nán píng yòu fù cí。
飞扬投笔意,寂寞断弦悲。fēi yáng tóu bǐ yì,jì mò duàn xián bēi。
归遇烟波侣,犹能说项斯。guī yù yān bō lǚ,yóu néng shuō xiàng sī。

病中书怀上御史院王大夫兼简郭考功

王世贞

刺促都门地,栖迟草莽臣。cì cù dōu mén dì,qī chí cǎo mǎng chén。
浮名当日洗,畏路暂时新。fú míng dāng rì xǐ,wèi lù zàn shí xīn。
涕泪仍沾世,风尘敢为身。tì lèi réng zhān shì,fēng chén gǎn wèi shēn。
艰难心一片,寸断为君陈。jiān nán xīn yī piàn,cùn duàn wèi jūn chén。

病中书怀上御史院王大夫兼简郭考功

王世贞

自收孤臣泪,知非九辨才。zì shōu gū chén lèi,zhī fēi jiǔ biàn cái。
天疑将日远,霜肯背春来。tiān yí jiāng rì yuǎn,shuāng kěn bèi chūn lái。
肱在先应折,肠馀此际回。gōng zài xiān yīng zhé,cháng yú cǐ jì huí。
莫教垂死骨,仍作不然灰。mò jiào chuí sǐ gǔ,réng zuò bù rán huī。

病中书怀上御史院王大夫兼简郭考功

王世贞

沦落丰城剑,参差古狱中。lún luò fēng chéng jiàn,cān chà gǔ yù zhōng。
向来双犯斗,端为一司空。xiàng lái shuāng fàn dòu,duān wèi yī sī kōng。
生死恩犹在,乾坤事未穷。shēng sǐ ēn yóu zài,qián kūn shì wèi qióng。
华阴半掬土,秋色满崆峒。huá yīn bàn jū tǔ,qiū sè mǎn kōng dòng。

病中书怀上御史院王大夫兼简郭考功

王世贞

寂寞千秋事,艰危一寸肠。jì mò qiān qiū shì,jiān wēi yī cùn cháng。
不因穷李白,那见古汾阳。bù yīn qióng lǐ bái,nà jiàn gǔ fén yáng。
霜色回天老,春风遍夜郎。shuāng sè huí tiān lǎo,chūn fēng biàn yè láng。
衔珠未敢报,踯躅五湖傍。xián zhū wèi gǎn bào,zhí zhú wǔ hú bàng。

无凭

王世贞

一归恒在念,万事总无凭。yī guī héng zài niàn,wàn shì zǒng wú píng。
病入中年易,愁因薄暮增。bìng rù zhōng nián yì,chóu yīn báo mù zēng。
世情工顿挫,吾意岂飞腾。shì qíng gōng dùn cuò,wú yì qǐ fēi téng。
渐觉交游少,时能觅酒僧。jiàn jué jiāo yóu shǎo,shí néng mì jiǔ sēng。

题项子曲池草堂用原韵

王世贞

闻君卜筑处,巧得越江偏。wén jūn bo zhù chù,qiǎo dé yuè jiāng piān。
宛转天疑隔,栖迟境自玄。wǎn zhuǎn tiān yí gé,qī chí jìng zì xuán。
草萦双屐远,花借一尊先。cǎo yíng shuāng jī yuǎn,huā jiè yī zūn xiān。
况是谈经日,门人有服虔。kuàng shì tán jīng rì,mén rén yǒu fú qián。