古诗词

八音宫怨

王世贞

金屋疏桐长信秋,迷离屈戍片萤流。jīn wū shū tóng zhǎng xìn qiū,mí lí qū shù piàn yíng liú。
石栏凝露芙蓉冷,纨扇辞飙彩凤愁。shí lán níng lù fú róng lěng,wán shàn cí biāo cǎi fèng chóu。
丝徵肉奏明月开,闲庭徙倚泪潜揩。sī zhēng ròu zòu míng yuè kāi,xián tíng xǐ yǐ lèi qián kāi。
竹宫祠罢拳姬进,桂棹歌停掌伎来。zhú gōng cí bà quán jī jìn,guì zhào gē tíng zhǎng jì lái。
匏瓜茕茕望织女,箕斗无浆酒星苦。páo guā qióng qióng wàng zhī nǚ,jī dòu wú jiāng jiǔ xīng kǔ。
土鼓长吞弃后声,冰簧自咽愁中语。tǔ gǔ zhǎng tūn qì hòu shēng,bīng huáng zì yàn chóu zhōng yǔ。
革故迎新如转丸,故人善愁新善欢。gé gù yíng xīn rú zhuǎn wán,gù rén shàn chóu xīn shàn huān。
木难元是千金买,不作珊瑚一分看。mù nán yuán shì qiān jīn mǎi,bù zuò shān hú yī fēn kàn。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

陈玉叔廷尉邀大宗伯王公过饮有作

王世贞

总为襟期不待招,坐深清醑缓春宵。zǒng wèi jīn qī bù dài zhāo,zuò shēn qīng xǔ huǎn chūn xiāo。
空庭月送三山色,古树风为九曲潮。kōng tíng yuè sòng sān shān sè,gǔ shù fēng wèi jiǔ qū cháo。
我自越音归转切,君先郢调欲谁骄。wǒ zì yuè yīn guī zhuǎn qiè,jūn xiān yǐng diào yù shuí jiāo。
唯应醉里王恭去,鹤?宽闲度七桥。wéi yīng zuì lǐ wáng gōng qù,hè kuān xián dù qī qiáo。

为王学士题马鞍山

王世贞

遥从駊騀出层峦,揽辔还应得大观。yáo cóng pǒ ě chū céng luán,lǎn pèi hái yīng dé dà guān。
揭地秦鞭驱作障,飞空穆驭且留鞍。jiē dì qín biān qū zuò zhàng,fēi kōng mù yù qiě liú ān。
驼峰对拥春云暖,熊耳双悬海色寒。tuó fēng duì yōng chūn yún nuǎn,xióng ěr shuāng xuán hǎi sè hán。
见说史成蒙主锡,装来七宝凤池看。jiàn shuō shǐ chéng méng zhǔ xī,zhuāng lái qī bǎo fèng chí kàn。

为王大宗伯题五指参天峰

王世贞

东南欲尽觉天宽,矗立高㠁障海澜。dōng nán yù jǐn jué tiān kuān,chù lì gāo zhàng hǎi lán。
掩日修罗云外掌,摩空铜狄露中盘。yǎn rì xiū luó yún wài zhǎng,mó kōng tóng dí lù zhōng pán。
削成华岳峰峰出,写出郇公朵朵寒。xuē chéng huá yuè fēng fēng chū,xiě chū huán gōng duǒ duǒ hán。
寄语地灵王学士,九重今借指南看。jì yǔ dì líng wáng xué shì,jiǔ zhòng jīn jiè zhǐ nán kàn。

顾太史北上

王世贞

仙郎青雀度梁溪,夹路春花醉不迷。xiān láng qīng què dù liáng xī,jiā lù chūn huā zuì bù mí。
此去依然丹禁直,濒年强半碧山栖。cǐ qù yī rán dān jìn zhí,bīn nián qiáng bàn bì shān qī。
南溟气鼓宁容息,北斗名成孰与齐。nán míng qì gǔ níng róng xī,běi dòu míng chéng shú yǔ qí。
寄语调羹三宰相,可宽田父一扶犁。jì yǔ diào gēng sān zǎi xiāng,kě kuān tián fù yī fú lí。

戏为眼罩作一绝

王世贞

短短一尺绢,占断长安色。duǎn duǎn yī chǐ juàn,zhàn duàn zhǎng ān sè。
如何眼底人,对面不相识。rú hé yǎn dǐ rén,duì miàn bù xiāng shí。

饮华生茗

王世贞

君携阳羡茶,荐以中泠水。jūn xié yáng xiàn chá,jiàn yǐ zhōng líng shuǐ。
高卧读离骚,林端月初起。gāo wò dú lí sāo,lín duān yuè chū qǐ。

卫河八绝

王世贞

击汰荡金波,流光起千鬣。jī tài dàng jīn bō,liú guāng qǐ qiān liè。
仰看云间质,如钩带残堞。yǎng kàn yún jiān zhì,rú gōu dài cán dié。

卫河八绝

王世贞

河流曲曲转,十里还相唤。hé liú qū qū zhuǎn,shí lǐ hái xiāng huàn。
那比下江船,扬帆忽不见。nà bǐ xià jiāng chuán,yáng fān hū bù jiàn。

卫河八绝

王世贞

前望渡口驿,行行转相隔。qián wàng dù kǒu yì,xíng xíng zhuǎn xiāng gé。
非关驿路移,应是侬心迫。fēi guān yì lù yí,yīng shì nóng xīn pò。

卫河八绝

王世贞

十五谁家女,红妆娇自多。shí wǔ shuí jiā nǚ,hóng zhuāng jiāo zì duō。
低头浣衣坐,不解听吴歌。dī tóu huàn yī zuò,bù jiě tīng wú gē。

卫河八绝

王世贞

欸乃橹声低,来船坐自移。āi nǎi lǔ shēng dī,lái chuán zuò zì yí。
无须苦相羡,各有去来时。wú xū kǔ xiāng xiàn,gè yǒu qù lái shí。

卫河八绝

王世贞

人家半侵河,屋后晒渔网。rén jiā bàn qīn hé,wū hòu shài yú wǎng。
夜深唤小妇,篝灯听波响。yè shēn huàn xiǎo fù,gōu dēng tīng bō xiǎng。

卫河八绝

王世贞

青青河畔柳,萧索半无枝。qīng qīng hé pàn liǔ,xiāo suǒ bàn wú zhī。
为是轻攀折,非关赠别离。wèi shì qīng pān zhé,fēi guān zèng bié lí。

卫河八绝

王世贞

人云风波恶,风波信自恶。rén yún fēng bō è,fēng bō xìn zì è。
生长在家乡,那得容华落。shēng zhǎng zài jiā xiāng,nà dé róng huá luò。

连中丞谈诗夜归题壁

王世贞

纵有平生好,宁容贵客怜。zòng yǒu píng shēng hǎo,níng róng guì kè lián。
长歌欲自听,秋色五湖烟。zhǎng gē yù zì tīng,qiū sè wǔ hú yān。