古诗词

从弟瞻美保氏五十以诗代觞得古体四百二十字

王世贞

睢陵肇京洛,始兴振江介。suī líng zhào jīng luò,shǐ xīng zhèn jiāng jiè。
宏誉笼一时,休风润遥裔。hóng yù lóng yī shí,xiū fēng rùn yáo yì。
至今青箱学,犹擅乌衣最。zhì jīn qīng xiāng xué,yóu shàn wū yī zuì。
王父雅树滋,敡历遍中外。wáng fù yǎ shù zī,yì lì biàn zhōng wài。
肯构得若翁,工冶差有赖。kěn gòu dé ruò wēng,gōng yě chà yǒu lài。
惜哉君子泽,往往食之既。xī zāi jūn zi zé,wǎng wǎng shí zhī jì。
丹穴终自深,苞彩未云坠。dān xué zhōng zì shēn,bāo cǎi wèi yún zhuì。
跌宕纨裤间,潇洒见吾弟。diē dàng wán kù jiān,xiāo sǎ jiàn wú dì。
颀然一野鹤,忽凌鸡群至。qí rán yī yě hè,hū líng jī qún zhì。
十五二十时,三日两日醉。shí wǔ èr shí shí,sān rì liǎng rì zuì。
百万盘龙掷,二八桃花伎。bǎi wàn pán lóng zhì,èr bā táo huā jì。
歌翻阿鹊盐,舞按回鹘队。gē fān ā què yán,wǔ àn huí gǔ duì。
胡笳作人语,羯鼓解琴秽。hú jiā zuò rén yǔ,jié gǔ jiě qín huì。
时时沈冥中,往往露狡狯。shí shí shěn míng zhōng,wǎng wǎng lù jiǎo kuài。
中岁稍折节,读书猎大意。zhōng suì shāo zhé jié,dú shū liè dà yì。
晋谈自风格,吴妆出姿制。jìn tán zì fēng gé,wú zhuāng chū zī zhì。
姓名借客重,裘马从友敝。xìng míng jiè kè zhòng,qiú mǎ cóng yǒu bì。
虽靡公业田,而耽文举会。suī mí gōng yè tián,ér dān wén jǔ huì。
手折冯驩券,身避周赧债。shǒu zhé féng huān quàn,shēn bì zhōu nǎn zhài。
任侠鲜倦时,问产无完岁。rèn xiá xiān juàn shí,wèn chǎn wú wán suì。
偶沾一命荣,肯作五斗计。ǒu zhān yī mìng róng,kěn zuò wǔ dòu jì。
温凊幸无缺,甘旨巧自致。wēn qìng xìng wú quē,gān zhǐ qiǎo zì zhì。
何必欣捧檄,然后成毛义。hé bì xīn pěng xí,rán hòu chéng máo yì。
伯仲不待年,遗孤我衣食。bó zhòng bù dài nián,yí gū wǒ yī shí。
余泽沾闾左,英声啧朋辈。yú zé zhān lǘ zuǒ,yīng shēng zé péng bèi。
余解山南节,颇谐道州契。yú jiě shān nán jié,pǒ xié dào zhōu qì。
花发不孤赏,玉颓或先睡。huā fā bù gū shǎng,yù tuí huò xiān shuì。
醒让白眉良,醉思火攻利。xǐng ràng bái méi liáng,zuì sī huǒ gōng lì。
汝帙俄开五,发宣面犹晬。rǔ zhì é kāi wǔ,fā xuān miàn yóu zuì。
相与追曩者,彼此如梦寐。xiāng yǔ zhuī nǎng zhě,bǐ cǐ rú mèng mèi。
悬弧嘉平末,荏冉见春事。xuán hú jiā píng mò,rěn rǎn jiàn chūn shì。
璚树十万枝,枝枝吐新媚。qióng shù shí wàn zhī,zhī zhī tǔ xīn mèi。
北堂胜事饶,南荣赏心萃。běi táng shèng shì ráo,nán róng shǎng xīn cuì。
芳压珊瑚滴,寒凝水晶脍。fāng yā shān hú dī,hán níng shuǐ jīng kuài。
燕寝瑞龙涎,中宵凤凰泪。yàn qǐn ruì lóng xián,zhōng xiāo fèng huáng lèi。
是时月过午,长庚蚌珠配。shì shí yuè guò wǔ,zhǎng gēng bàng zhū pèi。
老余慕独醒,对汝谢尊觯。lǎo yú mù dú xǐng,duì rǔ xiè zūn zhì。
却听万年酬,问解罗衿未。què tīng wàn nián chóu,wèn jiě luó jīn wèi。
毋论尔知非,亦不解我是。wú lùn ěr zhī fēi,yì bù jiě wǒ shì。
醉者与醒者,各各葆真气。zuì zhě yǔ xǐng zhě,gè gè bǎo zhēn qì。
竞挥鲁阳戈,顿挽羲和辔。jìng huī lǔ yáng gē,dùn wǎn xī hé pèi。
从此无累身,相将共天地。cóng cǐ wú lèi shēn,xiāng jiāng gòng tiān dì。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

题阙

王世贞

强敌震四垂,天地为之裂。qiáng dí zhèn sì chuí,tiān dì wèi zhī liè。
铁骑过独松,宋胆悉以夺。tiě qí guò dú sōng,sòng dǎn xī yǐ duó。
信公仗孤忠,群僚乃乌合。xìn gōng zhàng gū zhōng,qún liáo nǎi wū hé。
弱卵压泰山,犹能整其辙。ruò luǎn yā tài shān,yóu néng zhěng qí zhé。
天运久已去,人事那得说。tiān yùn jiǔ yǐ qù,rén shì nà dé shuō。
掩卷惜公才,世儒但称节。yǎn juǎn xī gōng cái,shì rú dàn chēng jié。

题阙

王世贞

赞皇谢膺试,鲁公戒求辟。zàn huáng xiè yīng shì,lǔ gōng jiè qiú pì。
于中岂泊然,大小犹有择。yú zhōng qǐ pō rán,dà xiǎo yóu yǒu zé。
奈何策华腴,而夺隐士职。nài hé cè huá yú,ér duó yǐn shì zhí。
前辙既已迷,后轨践其迹。qián zhé jì yǐ mí,hòu guǐ jiàn qí jì。
是巧靡不师,畴能已日革。shì qiǎo mí bù shī,chóu néng yǐ rì gé。
浮云翳其眸,欲辨人间色。fú yún yì qí móu,yù biàn rén jiān sè。
何如皓魄澄,群曀自辟易。hé rú hào pò chéng,qún yì zì pì yì。

题阙

王世贞

天厌一世人,英雄生马足。tiān yàn yī shì rén,yīng xióng shēng mǎ zú。
兵刃周八荒,所至皆鱼肉。bīng rèn zhōu bā huāng,suǒ zhì jiē yú ròu。
中原冠带地,几希付樵牧。zhōng yuán guān dài dì,jǐ xī fù qiáo mù。
时维耶律公,捐身不违俗。shí wéi yé lǜ gōng,juān shēn bù wéi sú。
宛转中所嗜,从容解其毒。wǎn zhuǎn zhōng suǒ shì,cóng róng jiě qí dú。
遂令孑遗民,生齿成代续。suì lìng jié yí mín,shēng chǐ chéng dài xù。
万古祠禹功,从配当不恧。wàn gǔ cí yǔ gōng,cóng pèi dāng bù nǜ。

题阙

王世贞

边马躏中原,遂扫东南陲。biān mǎ lìn zhōng yuán,suì sǎo dōng nán chuí。
天地尽为元,生人安敢违。tiān dì jǐn wèi yuán,shēng rén ān gǎn wéi。
伦物俱澌尽,存者仅一丝。lún wù jù sī jǐn,cún zhě jǐn yī sī。
许生当色辰,强起修饰之。xǔ shēng dāng sè chén,qiáng qǐ xiū shì zhī。
虽复风俗颓,犹守六经遗。suī fù fēng sú tuí,yóu shǒu liù jīng yí。
奈何拘方士,龂龂生哫斯。nài hé jū fāng shì,yín yín shēng zú sī。
不闻夫子言,吾欲居九夷。bù wén fū zi yán,wú yù jū jiǔ yí。

题阙

王世贞

巴延善居功,师出能以律。bā yán shàn jū gōng,shī chū néng yǐ lǜ。
中废同汾阳,晚荣等高密。zhōng fèi tóng fén yáng,wǎn róng děng gāo mì。
廉公当鼎沸,一出秦陇谧。lián gōng dāng dǐng fèi,yī chū qín lǒng mì。
正色抑降臣,改颜崇儒术。zhèng sè yì jiàng chén,gǎi yán chóng rú shù。
莫谓秦无人,江左乃无匹。mò wèi qín wú rén,jiāng zuǒ nǎi wú pǐ。
天意惜未纯,阿桑时间出。tiān yì xī wèi chún,ā sāng shí jiān chū。

题阙

王世贞

高皇提一剑,力抉乾坤翳。gāo huáng tí yī jiàn,lì jué qián kūn yì。
圣武振八荒,荣名迈五帝。shèng wǔ zhèn bā huāng,róng míng mài wǔ dì。
时维中山王,独任心腑寄。shí wéi zhōng shān wáng,dú rèn xīn fǔ jì。
坐连百万兵,手挈中原地。zuò lián bǎi wàn bīng,shǒu qiè zhōng yuán dì。
才宏识更远,功大心转细。cái hóng shí gèng yuǎn,gōng dà xīn zhuǎn xì。
两都对珥貂,茅土垂世世。liǎng dōu duì ěr diāo,máo tǔ chuí shì shì。

题阙

王世贞

开平卒于师,曹卫亦早逝。kāi píng zú yú shī,cáo wèi yì zǎo shì。
所以保令名,爵赏亦延世。suǒ yǐ bǎo lìng míng,jué shǎng yì yán shì。
宋公拓中原,功多罪亦细。sòng gōng tuò zhōng yuán,gōng duō zuì yì xì。
颍公辟西南,未种纤介戾。yǐng gōng pì xī nán,wèi zhǒng xiān jiè lì。
苟免钟室诛,难辞杜邮赐。gǒu miǎn zhōng shì zhū,nán cí dù yóu cì。
为燕剪名将,焉知非天意。wèi yàn jiǎn míng jiāng,yān zhī fēi tiān yì。

题阙

王世贞

韩公佐开国,雅若何在汉。hán gōng zuǒ kāi guó,yǎ ruò hé zài hàn。
尊当百僚师,戚则东第冠。zūn dāng bǎi liáo shī,qī zé dōng dì guān。
贵富既已极,君恩未终涣。guì fù jì yǐ jí,jūn ēn wèi zhōng huàn。
胡陈小竖子,何乃与其乱。hú chén xiǎo shù zi,hé nǎi yǔ qí luàn。
投缳应星陨,谁能明非叛。tóu huán yīng xīng yǔn,shuí néng míng fēi pàn。
但读虞部章,窃深投杼叹。dàn dú yú bù zhāng,qiè shēn tóu zhù tàn。

题阙

王世贞

吾怜革除际,诸贤何不辰。wú lián gé chú jì,zhū xián hé bù chén。
齐黄既首祻,希直亦谋臣。qí huáng jì shǒu gù,xī zhí yì móu chén。
白刃亘天来,谁能保生存。bái rèn gèn tiān lái,shuí néng bǎo shēng cún。
桓桓铁尚书,血战挫燕人。huán huán tiě shàng shū,xuè zhàn cuò yàn rén。
捐脰不肯回,一死识其真。juān dòu bù kěn huí,yī sǐ shí qí zhēn。
魏公椒房旧,大义乃灭亲。wèi gōng jiāo fáng jiù,dà yì nǎi miè qīn。
下见武宁王,慨焉不辱身。xià jiàn wǔ níng wáng,kǎi yān bù rǔ shēn。

题阙

王世贞

己巳边马狂,上皇困鱼服。jǐ sì biān mǎ kuáng,shàng huáng kùn yú fú。
举朝一于公,嶷然回地轴。jǔ cháo yī yú gōng,yí rán huí dì zhóu。
天子忧万年,鹤驾将改卜。tiān zi yōu wàn nián,hè jià jiāng gǎi bo。
代言当上赏,孤卿尽公禄。dài yán dāng shàng shǎng,gū qīng jǐn gōng lù。
于独再坚辞,于心了无恧。yú dú zài jiān cí,yú xīn le wú nǜ。
彼权借文忮,谁知非实录。bǐ quán jiè wén zhì,shuí zhī fēi shí lù。

肖甫有中山开府之报喜而有寄

王世贞

衡门掩疲病,稍与尘事绝。héng mén yǎn pí bìng,shāo yǔ chén shì jué。
峥嵘岁莫天,覆盆何由雪。zhēng róng suì mò tiān,fù pén hé yóu xuě。
忽枉故人问,令我屐齿折。hū wǎng gù rén wèn,lìng wǒ jī chǐ zhé。
尚书尺一下,符玺行当发。shàng shū chǐ yī xià,fú xǐ xíng dāng fā。
蹙金双蟠螭,天子所赐钺。cù jīn shuāng pán chī,tiān zi suǒ cì yuè。
铁冠嶷其角,豸绣殷猩血。tiě guān yí qí jiǎo,zhì xiù yīn xīng xuè。
内台捩眼鼻,左辅当喉咽。nèi tái liè yǎn bí,zuǒ fǔ dāng hóu yàn。
始知中山箧,更成中山节。shǐ zhī zhōng shān qiè,gèng chéng zhōng shān jié。
太阳吐朝晖,群翳俱消灭。tài yáng tǔ cháo huī,qún yì jù xiāo miè。
崇兰泛宾筵,亩蕙成私悦。chóng lán fàn bīn yán,mǔ huì chéng sī yuè。
荣卑虽异势,物性区以别。róng bēi suī yì shì,wù xìng qū yǐ bié。
子其奋驰骛,余衰安寂蔑。zi qí fèn chí wù,yú shuāi ān jì miè。

奉安道经一藏于阁西室敬述

王世贞

太上携众真,逍遥于玉清。tài shàng xié zhòng zhēn,xiāo yáo yú yù qīng。
蚁观下土士,秽浊锢三灵。yǐ guān xià tǔ shì,huì zhuó gù sān líng。
慈悯激流徽,贯珠自泠泠。cí mǐn jī liú huī,guàn zhū zì líng líng。
精微缀宸章,错绣何青荧。jīng wēi zhuì chén zhāng,cuò xiù hé qīng yíng。
轩辕启阴符,玄女驻缁軿。xuān yuán qǐ yīn fú,xuán nǚ zhù zī píng。
灵威抉潜宫,禹文不沈冥。líng wēi jué qián gōng,yǔ wén bù shěn míng。
隐约五千言,致柔澹无营。yǐn yuē wǔ qiān yán,zhì róu dàn wú yíng。
洸漾漆园叟,游戏与道并。guāng yàng qī yuán sǒu,yóu xì yǔ dào bìng。
内景散蕊珠,洞玉启丹扃。nèi jǐng sàn ruǐ zhū,dòng yù qǐ dān jiōng。
南真纡初秘,缘㖟在兴宁。nán zhēn yū chū mì,yuán shòu zài xīng níng。
滥竽昉灵期,殽玉实光庭。làn yú fǎng líng qī,xiáo yù shí guāng tíng。
及乎宣和季,紫色复蝇声。jí hū xuān hé jì,zǐ sè fù yíng shēng。
误解抱朴书,九咽焰烟生。wù jiě bào pǔ shū,jiǔ yàn yàn yān shēng。
妄讴紫阳咏,恍焉丧其精。wàng ōu zǐ yáng yǒng,huǎng yān sàng qí jīng。
罔象获玄珠,中智谓非诚。wǎng xiàng huò xuán zhū,zhōng zhì wèi fēi chéng。
将配西天言,及我东鲁经。jiāng pèi xī tiān yán,jí wǒ dōng lǔ jīng。
含辉各垂照,皦若日月星。hán huī gè chuí zhào,jiǎo ruò rì yuè xīng。
澄乳出醍醐,和美故无争。chéng rǔ chū tí hú,hé měi gù wú zhēng。
分流虽殊派,不悖当并行。fēn liú suī shū pài,bù bèi dāng bìng xíng。
小兆匪南董,慨焉慕赤明。xiǎo zhào fěi nán dǒng,kǎi yān mù chì míng。
上论九玄度,下纪万椿生。shàng lùn jiǔ xuán dù,xià jì wàn chūn shēng。
窃从玄卿后,良常勒新铭。qiè cóng xuán qīng hòu,liáng cháng lēi xīn míng。

孔阳宗侯有亭曰依隐亭四傍皆竹余为赋之

王世贞

东方昔玩世,大隐金门侧。dōng fāng xī wán shì,dà yǐn jīn mén cè。
之子固沈沦,宗正通属籍。zhī zi gù shěn lún,zōng zhèng tōng shǔ jí。
家有淮王招,人歌岁星谪。jiā yǒu huái wáng zhāo,rén gē suì xīng zhé。
饱飧淇澳菉,啸弄潇湘碧。bǎo sūn qí ào lù,xiào nòng xiāo xiāng bì。
唐李百万叶,疏者曰太白。táng lǐ bǎi wàn yè,shū zhě yuē tài bái。
结友栖竹溪,举世宗六逸。jié yǒu qī zhú xī,jǔ shì zōng liù yì。
子亭以子名,子名借亭得。zi tíng yǐ zi míng,zi míng jiè tíng dé。
试一展吾诗,是否人间色。shì yī zhǎn wú shī,shì fǒu rén jiān sè。

周郎蚤夭项女未适而死殉之合葬于周

王世贞

君是岐路人,女是父母身。jūn shì qí lù rén,nǚ shì fù mǔ shēn。
父母业已许,那能不属君。fù mǔ yè yǐ xǔ,nà néng bù shǔ jūn。
君今既玉折,女岂独瓦全。jūn jīn jì yù zhé,nǚ qǐ dú wǎ quán。
生当愧白日,死当快黄泉。shēng dāng kuì bái rì,sǐ dāng kuài huáng quán。
丹旐从东去,素旐从西来。dān zhào cóng dōng qù,sù zhào cóng xī lái。
两旐东西合,缠绵不得开。liǎng zhào dōng xī hé,chán mián bù dé kāi。
黄蘖化为松,那知苦中久。huáng niè huà wèi sōng,nà zhī kǔ zhōng jiǔ。
十六项家女,千年周家妇。shí liù xiàng jiā nǚ,qiān nián zhōu jiā fù。
君面女不知,女心君应得。jūn miàn nǚ bù zhī,nǚ xīn jūn yīng dé。
不似郤家儿,仓舒浑未识。bù shì xì jiā ér,cāng shū hún wèi shí。
团栾女贞树,煜若银河洗。tuán luán nǚ zhēn shù,yù ruò yín hé xǐ。
不似韩凭木,将情作连理。bù shì hán píng mù,jiāng qíng zuò lián lǐ。
伯夷岂殷民,为殷表君臣。bó yí qǐ yīn mín,wèi yīn biǎo jūn chén。
首阳一抔土,万古归其仁。shǒu yáng yī póu tǔ,wàn gǔ guī qí rén。
我欲竟此曲,此曲悲且长。wǒ yù jìng cǐ qū,cǐ qū bēi qiě zhǎng。
结为金与石,融为冰与霜。jié wèi jīn yǔ shí,róng wèi bīng yǔ shuāng。

题双松卷盖岭南萧公之手植而其子别驾君读书其下者也

王世贞

赤松游南海,手实贻萧郎。chì sōng yóu nán hǎi,shǒu shí yí xiāo láng。
自云温山种,鸾凤所庇藏。zì yún wēn shān zhǒng,luán fèng suǒ bì cáng。
峭茜双乔柯,矫若龙双翔。qiào qiàn shuāng qiáo kē,jiǎo ruò lóng shuāng xiáng。
东树延夕舂,西枝媚朝阳。dōng shù yán xī chōng,xī zhī mèi cháo yáng。
归云不只栖,偃盖必相当。guī yún bù zhǐ qī,yǎn gài bì xiāng dāng。
谡谡元礼风,劲节抗玄霜。sù sù yuán lǐ fēng,jìn jié kàng xuán shuāng。
飕飕弘景飔,清音韵素商。sōu sōu hóng jǐng sī,qīng yīn yùn sù shāng。
有子馔铜盘,书声出琅琅。yǒu zi zhuàn tóng pán,shū shēng chū láng láng。
丁梦终见叶,贾对良岂荒。dīng mèng zhōng jiàn yè,jiǎ duì liáng qǐ huāng。
下当种灵珀,上当栋明堂。xià dāng zhǒng líng pò,shàng dāng dòng míng táng。
宁学家少府,斋前俱白杨。níng xué jiā shǎo fǔ,zhāi qián jù bái yáng。