古诗词

用韵自警

王世贞

寂尔当春昼,恍然现余过。jì ěr dāng chūn zhòu,huǎng rán xiàn yú guò。
仅晓身外师,不识师中我。jǐn xiǎo shēn wài shī,bù shí shī zhōng wǒ。
逞笔亡所裁,几复酿语祸。chěng bǐ wáng suǒ cái,jǐ fù niàng yǔ huò。
回涂涂转迷,蹈海海仍苦。huí tú tú zhuǎn mí,dǎo hǎi hǎi réng kǔ。
所执但空花,而乃希真果。suǒ zhí dàn kōng huā,ér nǎi xī zhēn guǒ。
俯惭抖擞念,仰愧慈悲父。fǔ cán dǒu sǒu niàn,yǎng kuì cí bēi fù。
名欲一线牵,百愆成子母。míng yù yī xiàn qiān,bǎi qiān chéng zi mǔ。
搜之若微细,任之终失堕。sōu zhī ruò wēi xì,rèn zhī zhōng shī duò。
真一苟有亏,毕生莫能补。zhēn yī gǒu yǒu kuī,bì shēng mò néng bǔ。
冉冉崦嵫照,沉沉北邙土。rǎn rǎn yān zī zhào,chén chén běi máng tǔ。
不解去日愁,为昧来时路。bù jiě qù rì chóu,wèi mèi lái shí lù。
试一唤王生,王生必回顾。shì yī huàn wáng shēng,wáng shēng bì huí gù。
惺惺与昏昏,两反当两助。xīng xīng yǔ hūn hūn,liǎng fǎn dāng liǎng zhù。
于此尚因循,贤圣莫能度。yú cǐ shàng yīn xún,xián shèng mò néng dù。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

徐荆州过余兄弟不肯饮而留连金金吾许夕拜所走笔戏之

王世贞

自掷双鱼后,难将五马留。zì zhì shuāng yú hòu,nán jiāng wǔ mǎ liú。
只应金许宅,一榻为南州。zhǐ yīng jīn xǔ zhái,yī tà wèi nán zhōu。

杂咏

王世贞

侬家何处是,舴艋太湖头。nóng jiā hé chù shì,zé měng tài hú tóu。
自识人间路,秋声会起愁。zì shí rén jiān lù,qiū shēng huì qǐ chóu。

杂咏

王世贞

寂寞何人问,韶颜镜里红。jì mò hé rén wèn,sháo yán jìng lǐ hóng。
亦知年未老,无意向东风。yì zhī nián wèi lǎo,wú yì xiàng dōng fēng。

戏为乩仙语

王世贞

昨夜蕊珠宫,冰壶弄秋月。zuó yè ruǐ zhū gōng,bīng hú nòng qiū yuè。
不肯玉床眠,鞭龙醉中发。bù kěn yù chuáng mián,biān lóng zuì zhōng fā。

潍亭逢王子作二绝

王世贞

汝从秣陵来,还向秣陵去。rǔ cóng mò líng lái,hái xiàng mò líng qù。
惆怅不忍离,邻鸡酒中曙。chóu chàng bù rěn lí,lín jī jiǔ zhōng shǔ。

潍亭逢王子作二绝

王世贞

系榜潍亭柳,呼樽且啸歌。xì bǎng wéi tíng liǔ,hū zūn qiě xiào gē。
罢官应不悔,湖海酒船多。bà guān yīng bù huǐ,hú hǎi jiǔ chuán duō。

调张助甫三绝

王世贞

宦薄无劳问,居然张长公。huàn báo wú láo wèn,jū rán zhāng zhǎng gōng。
何如掷手板,一棹五湖东。hé rú zhì shǒu bǎn,yī zhào wǔ hú dōng。

调张助甫三绝

王世贞

何限青山色,当君对案时。hé xiàn qīng shān sè,dāng jūn duì àn shí。
肯同山吏部,长醉习家池。kěn tóng shān lì bù,zhǎng zuì xí jiā chí。

调张助甫三绝

王世贞

迁客真难作,看人眼亦劳。qiān kè zhēn nán zuò,kàn rén yǎn yì láo。
为言名士业,饮酒读离骚。wèi yán míng shì yè,yǐn jiǔ dú lí sāo。

夏日抱疴十二绝句

王世贞

支枕时自言,斯人有斯疾。zhī zhěn shí zì yán,sī rén yǒu sī jí。
老作一蠹鱼,残编送馀日。lǎo zuò yī dù yú,cán biān sòng yú rì。

夏日抱疴十二绝句

王世贞

传闻三峡下,白雪卷青天。chuán wén sān xiá xià,bái xuě juǎn qīng tiān。
借得东邻水,潺湲亦可怜。jiè dé dōng lín shuǐ,chán yuán yì kě lián。

夏日抱疴十二绝句

王世贞

偶然片语出,却拾寰中遗。ǒu rán piàn yǔ chū,què shí huán zhōng yí。
歌罢还自赏,安用他人为。gē bà hái zì shǎng,ān yòng tā rén wèi。

夏日抱疴十二绝句

王世贞

晓梦钟欲残,故人枕边别。xiǎo mèng zhōng yù cán,gù rén zhěn biān bié。
武夷山上云,白雪楼中雪。wǔ yí shān shàng yún,bái xuě lóu zhōng xuě。

夏日抱疴十二绝句

王世贞

虽揽千古书,畏语千古事。suī lǎn qiān gǔ shū,wèi yǔ qiān gǔ shì。
白日稍向西,一事一垂泪。bái rì shāo xiàng xī,yī shì yī chuí lèi。

夏日抱疴十二绝句

王世贞

病在何妨暑,科头镇日眠。bìng zài hé fáng shǔ,kē tóu zhèn rì mián。
莫言疏笔砚,不索卖文钱。mò yán shū bǐ yàn,bù suǒ mài wén qián。