古诗词

谒表忠祠有述

王世贞

圣皇肇贻厥,元孙嗣绳其。shèng huáng zhào yí jué,yuán sūn sì shéng qí。
武略或不竞,文治所优为。wǔ lüè huò bù jìng,wén zhì suǒ yōu wèi。
诸王擅国封,分布若置棋。zhū wáng shàn guó fēng,fēn bù ruò zhì qí。
称诏行罚赏,匠意创车旗。chēng zhào xíng fá shǎng,jiàng yì chuàng chē qí。
是时上威令,颇不出京师。shì shí shàng wēi lìng,pǒ bù chū jīng shī。
黄齐托肺腑,力以身任之。huáng qí tuō fèi fǔ,lì yǐ shēn rèn zhī。
周叔既远窜,齐谷复长羁。zhōu shū jì yuǎn cuàn,qí gǔ fù zhǎng jī。
北平有髭王,属尊功不卑。běi píng yǒu zī wáng,shǔ zūn gōng bù bēi。
望气若龙虎,养卒皆熊貔。wàng qì ruò lóng hǔ,yǎng zú jiē xióng pí。
削地错已愚,夺国宁所宜。xuē dì cuò yǐ yú,duó guó níng suǒ yí。
谋泄汉使僇,渔阳动征鼙。móu xiè hàn shǐ lù,yú yáng dòng zhēng pí。
横驱属国胡,席卷燕南垂。héng qū shǔ guó hú,xí juǎn yàn nán chuí。
庙谟太草草,名使乳臭儿。miào mó tài cǎo cǎo,míng shǐ rǔ chòu ér。
蹀血白沟河,肉骨蔽陵坻。dié xuè bái gōu hé,ròu gǔ bì líng chí。
盛侯颇能军,平保壮偏禆。shèng hóu pǒ néng jūn,píng bǎo zhuàng piān bì。
一此或一彼,天心讵能知。yī cǐ huò yī bǐ,tiān xīn jù néng zhī。
桓桓铁尚书,矫矫六出奇。huán huán tiě shàng shū,jiǎo jiǎo liù chū qí。
东昌不茅靡,济南汤其池。dōng chāng bù máo mí,jì nán tāng qí chí。
有斐天台生,密勿主所葵。yǒu fěi tiān tái shēng,mì wù zhǔ suǒ kuí。
肆赦赦不行,用间间不疑。sì shè shè bù xíng,yòng jiān jiān bù yí。
大厦既将颠,一木焉能支。dà shà jì jiāng diān,yī mù yān néng zhī。
飞楫渡大江,群情遂乖离。fēi jí dù dà jiāng,qún qíng suì guāi lí。
三辅拟勤王,姚守已俘累。sān fǔ nǐ qín wáng,yáo shǒu yǐ fú lèi。
朱邸献重关,将相请密期。zhū dǐ xiàn zhòng guān,jiāng xiāng qǐng mì qī。
举宫为煨烬,谁辨真龙尸。jǔ gōng wèi wēi jìn,shuí biàn zhēn lóng shī。
魏公元勋后,不以密戚移。wèi gōng yuán xūn hòu,bù yǐ mì qī yí。
甘作请室囚,竟终首阳饥。gān zuò qǐng shì qiú,jìng zhōng shǒu yáng jī。
始祸复何言,纵体任刲■。shǐ huò fù hé yán,zòng tǐ rèn kuī。
天台乃甚口,五宗悉参夷。tiān tái nǎi shén kǒu,wǔ zōng xī cān yí。
铁公气犹劲,慷慨了不悲。tiě gōng qì yóu jìn,kāng kǎi le bù bēi。
自余诸名俊,卿尹暨曹司。zì yú zhū míng jùn,qīng yǐn jì cáo sī。
俱怀吠犬忠,不识尧为谁。jù huái fèi quǎn zhōng,bù shí yáo wèi shuí。
而彼景中丞,趋朝独逶迤。ér bǐ jǐng zhōng chéng,qū cháo dú wēi yí。
荆卿术未讲,豫让心空驰。jīng qīng shù wèi jiǎng,yù ràng xīn kōng chí。
噀血喷北风,捐胫付东馗。xùn xuè pēn běi fēng,juān jìng fù dōng kuí。
如闻九原辙,故主未可追。rú wén jiǔ yuán zhé,gù zhǔ wèi kě zhuī。
长寝事已毕,何烦论安危。zhǎng qǐn shì yǐ bì,hé fán lùn ān wēi。
笑彼崩角者,次第死胥靡。xiào bǐ bēng jiǎo zhě,cì dì sǐ xū mí。
拂郁二百年,身碎节不亏。fú yù èr bǎi nián,shēn suì jié bù kuī。
君王沛明诏,仿佛异代思。jūn wáng pèi míng zhào,fǎng fú yì dài sī。
加恩录后人,所在为致祠。jiā ēn lù hòu rén,suǒ zài wèi zhì cí。
建康殉节地,群灵当格斯。jiàn kāng xùn jié dì,qún líng dāng gé sī。
故主犹若敖,焉能不攒眉。gù zhǔ yóu ruò áo,yān néng bù zǎn méi。
侑食懿园席,行当待来兹。yòu shí yì yuán xí,xíng dāng dài lái zī。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

题沈参军竹林图

王世贞

谁家十万碧琅玕,个个春云秀可餐。shuí jiā shí wàn bì láng gān,gè gè chūn yún xiù kě cān。
我是王猷君更熟,何妨一问主人看。wǒ shì wáng yóu jūn gèng shú,hé fáng yī wèn zhǔ rén kàn。

怀徐子与

王世贞

马首平城雨雪多,故人仙棹霅中过。mǎ shǒu píng chéng yǔ xuě duō,gù rén xiān zhào zhà zhōng guò。
宁知日暮江南曲,不异秋风塞上歌。níng zhī rì mù jiāng nán qū,bù yì qiū fēng sāi shàng gē。

怀徐子与

王世贞

驻马相逢邢大夫,玉卮亲上紫酡酥。zhù mǎ xiāng féng xíng dà fū,yù zhī qīn shàng zǐ tuó sū。
俱称汉使由来贵,为问徐卿定有无。jù chēng hàn shǐ yóu lái guì,wèi wèn xú qīng dìng yǒu wú。

提兵海上戏呈袁将军

王世贞

十年文战蓟门空,东海兵符倚画熊。shí nián wén zhàn jì mén kōng,dōng hǎi bīng fú yǐ huà xióng。
却恨少时疏剑术,欲将身事白猿公。què hèn shǎo shí shū jiàn shù,yù jiāng shēn shì bái yuán gōng。

怀吴明卿

王世贞

使君车马自风尘,闻尔匡庐发兴新。shǐ jūn chē mǎ zì fēng chén,wén ěr kuāng lú fā xīng xīn。
落日千峰秋色里,不知何处斗嶙峋。luò rì qiān fēng qiū sè lǐ,bù zhī hé chù dòu lín xún。

怀吴明卿

王世贞

遥怜李白在浔阳,纵酒狂歌秋兴长。yáo lián lǐ bái zài xún yáng,zòng jiǔ kuáng gē qiū xīng zhǎng。
夜夜银河萦斗色,肯教龙剑吐风霜。yè yè yín hé yíng dòu sè,kěn jiào lóng jiàn tǔ fēng shuāng。

寄辽阳罗将军

王世贞

十年辽海斗兵稀,边马乘秋转更肥。shí nián liáo hǎi dòu bīng xī,biān mǎ chéng qiū zhuǎn gèng féi。
共道嫖姚新按塞,不愁明月满金微。gòng dào piáo yáo xīn àn sāi,bù chóu míng yuè mǎn jīn wēi。

寄辽阳罗将军

王世贞

医无闾畔暮云齐,回首军城万垒低。yī wú lǘ pàn mù yún qí,huí shǒu jūn chéng wàn lěi dī。
莫怪鲜卑惊白马,使君原是旧安西。mò guài xiān bēi jīng bái mǎ,shǐ jūn yuán shì jiù ān xī。

调唐将军

王世贞

将军荡寇大江还,蹀?霜蹄未拟闲。jiāng jūn dàng kòu dà jiāng hái,dié shuāng tí wèi nǐ xián。
自是封侯飞骨在,任教明镜负刀环。zì shì fēng hóu fēi gǔ zài,rèn jiào míng jìng fù dāo huán。

调唐将军

王世贞

十万楼船下濑兵,已乾东海腊长鲸。shí wàn lóu chuán xià lài bīng,yǐ qián dōng hǎi là zhǎng jīng。
如何戍角依然在,夜夜征夫向月明。rú hé shù jiǎo yī rán zài,yè yè zhēng fū xiàng yuè míng。

吴峻伯校诸生走笔二绝

王世贞

群山秀色静临衙,日暖风微绛帐纱。qún shān xiù sè jìng lín yá,rì nuǎn fēng wēi jiàng zhàng shā。
万马自应空伯乐,千人重见屈田巴。wàn mǎ zì yīng kōng bó lè,qiān rén zhòng jiàn qū tián bā。

吴峻伯校诸生走笔二绝

王世贞

何人东向坐诸生,倡雪悬河稷下倾。hé rén dōng xiàng zuò zhū shēng,chàng xuě xuán hé jì xià qīng。
组练鎏戈霜一色,使君亲教五家兵。zǔ liàn liú gē shuāng yī sè,shǐ jūn qīn jiào wǔ jiā bīng。

寄俞仲蔚

王世贞

病后青山足卧游,愁时白雪自为酬。bìng hòu qīng shān zú wò yóu,chóu shí bái xuě zì wèi chóu。
开门草色迷三径,刺史干旄不可求。kāi mén cǎo sè mí sān jìng,cì shǐ gàn máo bù kě qiú。

和峻伯蓬莱阁六绝

王世贞

坐看红日映天鸡,曙色中原一瞬齐。zuò kàn hóng rì yìng tiān jī,shǔ sè zhōng yuán yī shùn qí。
雄观古来谁得似,昆仑高柱大荒西。xióng guān gǔ lái shuí dé shì,kūn lún gāo zhù dà huāng xī。

和峻伯蓬莱阁六绝

王世贞

虚无紫气映蓬莱,水落青天忽对开。xū wú zǐ qì yìng péng lái,shuǐ luò qīng tiān hū duì kāi。
已借鳌簪为岛屿,还从蜃口出楼台。yǐ jiè áo zān wèi dǎo yǔ,hái cóng shèn kǒu chū lóu tái。