古诗词

谒表忠祠有述

王世贞

圣皇肇贻厥,元孙嗣绳其。shèng huáng zhào yí jué,yuán sūn sì shéng qí。
武略或不竞,文治所优为。wǔ lüè huò bù jìng,wén zhì suǒ yōu wèi。
诸王擅国封,分布若置棋。zhū wáng shàn guó fēng,fēn bù ruò zhì qí。
称诏行罚赏,匠意创车旗。chēng zhào xíng fá shǎng,jiàng yì chuàng chē qí。
是时上威令,颇不出京师。shì shí shàng wēi lìng,pǒ bù chū jīng shī。
黄齐托肺腑,力以身任之。huáng qí tuō fèi fǔ,lì yǐ shēn rèn zhī。
周叔既远窜,齐谷复长羁。zhōu shū jì yuǎn cuàn,qí gǔ fù zhǎng jī。
北平有髭王,属尊功不卑。běi píng yǒu zī wáng,shǔ zūn gōng bù bēi。
望气若龙虎,养卒皆熊貔。wàng qì ruò lóng hǔ,yǎng zú jiē xióng pí。
削地错已愚,夺国宁所宜。xuē dì cuò yǐ yú,duó guó níng suǒ yí。
谋泄汉使僇,渔阳动征鼙。móu xiè hàn shǐ lù,yú yáng dòng zhēng pí。
横驱属国胡,席卷燕南垂。héng qū shǔ guó hú,xí juǎn yàn nán chuí。
庙谟太草草,名使乳臭儿。miào mó tài cǎo cǎo,míng shǐ rǔ chòu ér。
蹀血白沟河,肉骨蔽陵坻。dié xuè bái gōu hé,ròu gǔ bì líng chí。
盛侯颇能军,平保壮偏禆。shèng hóu pǒ néng jūn,píng bǎo zhuàng piān bì。
一此或一彼,天心讵能知。yī cǐ huò yī bǐ,tiān xīn jù néng zhī。
桓桓铁尚书,矫矫六出奇。huán huán tiě shàng shū,jiǎo jiǎo liù chū qí。
东昌不茅靡,济南汤其池。dōng chāng bù máo mí,jì nán tāng qí chí。
有斐天台生,密勿主所葵。yǒu fěi tiān tái shēng,mì wù zhǔ suǒ kuí。
肆赦赦不行,用间间不疑。sì shè shè bù xíng,yòng jiān jiān bù yí。
大厦既将颠,一木焉能支。dà shà jì jiāng diān,yī mù yān néng zhī。
飞楫渡大江,群情遂乖离。fēi jí dù dà jiāng,qún qíng suì guāi lí。
三辅拟勤王,姚守已俘累。sān fǔ nǐ qín wáng,yáo shǒu yǐ fú lèi。
朱邸献重关,将相请密期。zhū dǐ xiàn zhòng guān,jiāng xiāng qǐng mì qī。
举宫为煨烬,谁辨真龙尸。jǔ gōng wèi wēi jìn,shuí biàn zhēn lóng shī。
魏公元勋后,不以密戚移。wèi gōng yuán xūn hòu,bù yǐ mì qī yí。
甘作请室囚,竟终首阳饥。gān zuò qǐng shì qiú,jìng zhōng shǒu yáng jī。
始祸复何言,纵体任刲■。shǐ huò fù hé yán,zòng tǐ rèn kuī。
天台乃甚口,五宗悉参夷。tiān tái nǎi shén kǒu,wǔ zōng xī cān yí。
铁公气犹劲,慷慨了不悲。tiě gōng qì yóu jìn,kāng kǎi le bù bēi。
自余诸名俊,卿尹暨曹司。zì yú zhū míng jùn,qīng yǐn jì cáo sī。
俱怀吠犬忠,不识尧为谁。jù huái fèi quǎn zhōng,bù shí yáo wèi shuí。
而彼景中丞,趋朝独逶迤。ér bǐ jǐng zhōng chéng,qū cháo dú wēi yí。
荆卿术未讲,豫让心空驰。jīng qīng shù wèi jiǎng,yù ràng xīn kōng chí。
噀血喷北风,捐胫付东馗。xùn xuè pēn běi fēng,juān jìng fù dōng kuí。
如闻九原辙,故主未可追。rú wén jiǔ yuán zhé,gù zhǔ wèi kě zhuī。
长寝事已毕,何烦论安危。zhǎng qǐn shì yǐ bì,hé fán lùn ān wēi。
笑彼崩角者,次第死胥靡。xiào bǐ bēng jiǎo zhě,cì dì sǐ xū mí。
拂郁二百年,身碎节不亏。fú yù èr bǎi nián,shēn suì jié bù kuī。
君王沛明诏,仿佛异代思。jūn wáng pèi míng zhào,fǎng fú yì dài sī。
加恩录后人,所在为致祠。jiā ēn lù hòu rén,suǒ zài wèi zhì cí。
建康殉节地,群灵当格斯。jiàn kāng xùn jié dì,qún líng dāng gé sī。
故主犹若敖,焉能不攒眉。gù zhǔ yóu ruò áo,yān néng bù zǎn méi。
侑食懿园席,行当待来兹。yòu shí yì yuán xí,xíng dāng dài lái zī。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

哭王君载四绝

王世贞

休论骑马与衣朱,一领襕衫未破除。xiū lùn qí mǎ yǔ yī zhū,yī lǐng lán shān wèi pò chú。
欲向文君探旧草,可怜强半制科书。yù xiàng wén jūn tàn jiù cǎo,kě lián qiáng bàn zhì kē shū。

哭王君载四绝

王世贞

耳边犹似叹高山,忽断飘风去不还。ěr biān yóu shì tàn gāo shān,hū duàn piāo fēng qù bù hái。
君到夜台无李白,也堪惆怅忆人间。jūn dào yè tái wú lǐ bái,yě kān chóu chàng yì rén jiān。

哭王君载四绝

王世贞

围棋诗酒黯然收,便好风光懒去游。wéi qí shī jiǔ àn rán shōu,biàn hǎo fēng guāng lǎn qù yóu。
若向菜蔬新算过,可能无泪滴心头。ruò xiàng cài shū xīn suàn guò,kě néng wú lèi dī xīn tóu。

克懋藏于鳞卷后

王世贞

只字能令白雪高,银钩数纸不辞劳。zhǐ zì néng lìng bái xuě gāo,yín gōu shù zhǐ bù cí láo。
青箱欲鐍应须鐍,闻道人间购凤毛。qīng xiāng yù jué yīng xū jué,wén dào rén jiān gòu fèng máo。

江上别黄生

王世贞

东风吹冷软金卮,抛尽江南桃李枝。dōng fēng chuī lěng ruǎn jīn zhī,pāo jǐn jiāng nán táo lǐ zhī。
佳丽不关垂柳事,春来偏自解成丝。jiā lì bù guān chuí liǔ shì,chūn lái piān zì jiě chéng sī。

江上别黄生

王世贞

睡醒双箸印微红,小立江干怨晓风。shuì xǐng shuāng zhù yìn wēi hóng,xiǎo lì jiāng gàn yuàn xiǎo fēng。
莫问长安天近远,酒人多在梦魂中。mò wèn zhǎng ān tiān jìn yuǎn,jiǔ rén duō zài mèng hún zhōng。

题于鳞集后

王世贞

千秋白雪成真赏,语向斯人已不知。qiān qiū bái xuě chéng zhēn shǎng,yǔ xiàng sī rén yǐ bù zhī。
犹胜伯牙弦绝后,一生无处觅钟期。yóu shèng bó yá xián jué hòu,yī shēng wú chù mì zhōng qī。

闻朝钟偶成

王世贞

残月含辉曙色疑,未央钟响度花迟。cán yuè hán huī shǔ sè yí,wèi yāng zhōng xiǎng dù huā chí。
披衣欲出仍颠倒,道是寒山夜半时。pī yī yù chū réng diān dào,dào shì hán shān yè bàn shí。

初入朝屈指去国十九年矣有惊予鬓白者聊以自嘲

王世贞

秃节渔阳去不还,当时无梦更朝天。tū jié yú yáng qù bù hái,dāng shí wú mèng gèng cháo tiān。
莫惊容鬓如苏武,若个能禁十九年。mò jīng róng bìn rú sū wǔ,ruò gè néng jìn shí jiǔ nián。

送林承熙太学归吴因简张幼于

王世贞

结客休怜金尽时,吴阊处处酒为旗。jié kè xiū lián jīn jǐn shí,wú chāng chù chù jiǔ wèi qí。
怀人但有梅花句,驿使姑苏到不迟。huái rén dàn yǒu méi huā jù,yì shǐ gū sū dào bù chí。

送林承熙太学归吴因简张幼于

王世贞

彩笔秋凋吴苑霜,张家客尽正彷徨。cǎi bǐ qiū diāo wú yuàn shuāng,zhāng jiā kè jǐn zhèng páng huáng。
何人直挟奚囊上,掣取南州挂壁床。hé rén zhí xié xī náng shàng,chè qǔ nán zhōu guà bì chuáng。

康裕卿护朱郎中丧南归二绝句

王世贞

布袍甘涴鹿车尘,别酒凄其肯入唇。bù páo gān wò lù chē chén,bié jiǔ qī qí kěn rù chún。
何限霜前杨柳色,陌头初赠有心人。hé xiàn shuāng qián yáng liǔ sè,mò tóu chū zèng yǒu xīn rén。

康裕卿护朱郎中丧南归二绝句

王世贞

平陵结客晚知名,侠骨于今死不轻。píng líng jié kè wǎn zhī míng,xiá gǔ yú jīn sǐ bù qīng。
若见宗人子元面,莫将萧肓拟康生。ruò jiàn zōng rén zi yuán miàn,mò jiāng xiāo huāng nǐ kāng shēng。

赠郭舜举祠部新婚

王世贞

才子当今顾彦先,燕中花柳胜伊川。cái zi dāng jīn gù yàn xiān,yàn zhōng huā liǔ shèng yī chuān。
自从二陆为文友,乞得云间赠妇篇。zì cóng èr lù wèi wén yǒu,qǐ dé yún jiān zèng fù piān。

赠郭舜举祠部新婚

王世贞

红蜡初镕双凤皇,新诗句好自催妆。hóng là chū róng shuāng fèng huáng,xīn shī jù hǎo zì cuī zhuāng。
不须谈到如皋后,一笑先应唤郭郎。bù xū tán dào rú gāo hòu,yī xiào xiān yīng huàn guō láng。