古诗词

题画海棠双白头为王大参旸德七十寿

王世贞

召伯蔽芾余甘棠,咏歌千载流芬芳。zhào bó bì fèi yú gān táng,yǒng gē qiān zài liú fēn fāng。
今之王翁古召伯,三吴有棠仅十霜,其荫已足笼丘冈。jīn zhī wáng wēng gǔ zhào bó,sān wú yǒu táng jǐn shí shuāng,qí yīn yǐ zú lóng qiū gāng。
上有一双白头鸟,相与宛转啼春阳。shàng yǒu yī shuāng bái tóu niǎo,xiāng yǔ wǎn zhuǎn tí chūn yáng。
问谁者图吴周昉,拟借诗史献寿昌。wèn shuí zhě tú wú zhōu fǎng,nǐ jiè shī shǐ xiàn shòu chāng。
此物虽微感星气,不与凡鸟同摧藏。cǐ wù suī wēi gǎn xīng qì,bù yǔ fán niǎo tóng cuī cáng。
百舌能见谗,要自非我匹。bǎi shé néng jiàn chán,yào zì fēi wǒ pǐ。
凤皇故自尊,竹实非我食。fèng huáng gù zì zūn,zhú shí fēi wǒ shí。
安期东海枣已丹,王母西池桃更碧。ān qī dōng hǎi zǎo yǐ dān,wáng mǔ xī chí táo gèng bì。
白头鸟,不足招,召伯之棠,不足栽。bái tóu niǎo,bù zú zhāo,zhào bó zhī táng,bù zú zāi。
王翁兮王翁,且偕樊夫人,共登旸湖之上,超然拍手呼鸾叩月窟,是时金粟丛丛开。wáng wēng xī wáng wēng,qiě xié fán fū rén,gòng dēng yáng hú zhī shàng,chāo rán pāi shǒu hū luán kòu yuè kū,shì shí jīn sù cóng cóng kāi。
桂浆吸罢不饥渴,揽辔下仪娄江隈。guì jiāng xī bà bù jī kě,lǎn pèi xià yí lóu jiāng wēi。
娄江父老俱白头,依依棠树傍,跪称万年杯。lóu jiāng fù lǎo jù bái tóu,yī yī táng shù bàng,guì chēng wàn nián bēi。
王翁不乐胡为哉。wáng wēng bù lè hú wèi zāi。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

扬州访张有功不值

王世贞

当时恩谴异长沙,春见唐昌两度花。dāng shí ēn qiǎn yì zhǎng shā,chūn jiàn táng chāng liǎng dù huā。
幕府夜来频问帖,玉鞭金勒向谁家。mù fǔ yè lái pín wèn tiē,yù biān jīn lēi xiàng shuí jiā。

暑中戏简谢时臣索画庐山障

王世贞

亭午湘帘暑未残,谩劳朱李荐冰盘。tíng wǔ xiāng lián shǔ wèi cán,mán láo zhū lǐ jiàn bīng pán。
须君貌寄庐山障,卧对飞流万尺寒。xū jūn mào jì lú shān zhàng,wò duì fēi liú wàn chǐ hán。

宝应湖

王世贞

波摇匹练界长空,天阔千帆处处风。bō yáo pǐ liàn jiè zhǎng kōng,tiān kuò qiān fān chù chù fēng。
入雾楼台先暝黑,隔林枫叶后霜红。rù wù lóu tái xiān míng hēi,gé lín fēng yè hòu shuāng hóng。

宝应湖

王世贞

长天漠漠水淙淙,鼓吹中流引画艭。zhǎng tiān mò mò shuǐ cóng cóng,gǔ chuī zhōng liú yǐn huà shuāng。
南人过此看不足,北人即怕莫推窗。nán rén guò cǐ kàn bù zú,běi rén jí pà mò tuī chuāng。

喜明卿舍人至口号

王世贞

昨夜承明万井开,露寒星斗共崔嵬。zuó yè chéng míng wàn jǐng kāi,lù hán xīng dòu gòng cuī wéi。
虚将紫气归燕石,自有荆人抱玉来。xū jiāng zǐ qì guī yàn shí,zì yǒu jīng rén bào yù lái。

送家兄君美复之江右幕职

王世贞

滕王高阁枕江开,万里涛驱雪色来。téng wáng gāo gé zhěn jiāng kāi,wàn lǐ tāo qū xuě sè lái。
幕府只今谁上客,知君旧有子安才。mù fǔ zhǐ jīn shuí shàng kè,zhī jūn jiù yǒu zi ān cái。

送家兄君美复之江右幕职

王世贞

东湖水铺如镜平,百花洲上百花明。dōng hú shuǐ pù rú jìng píng,bǎi huā zhōu shàng bǎi huā míng。
宫袍小舫醉歌去,笑杀襄阳空得名。gōng páo xiǎo fǎng zuì gē qù,xiào shā xiāng yáng kōng dé míng。

送家兄君美复之江右幕职

王世贞

紫薇省中花正芬,任他公檄自纷纭。zǐ wēi shěng zhōng huā zhèng fēn,rèn tā gōng xí zì fēn yún。
不妨傲吏乌皮几,卧看西山生白云。bù fáng ào lì wū pí jǐ,wò kàn xī shān shēng bái yún。

送家兄君美复之江右幕职

王世贞

吴江花发暮春衣,暂逐童冠一醉归。wú jiāng huā fā mù chūn yī,zàn zhú tóng guān yī zuì guī。
君去正如彭蠡雁,年年还向蓟门飞。jūn qù zhèng rú péng lí yàn,nián nián hái xiàng jì mén fēi。

送家兄君美复之江右幕职

王世贞

香垆峰畔紫烟生,铁柱观头雷雨明。xiāng lú fēng pàn zǐ yān shēng,tiě zhù guān tóu léi yǔ míng。
麻姑仙人数相过,倘到吴门好寄声。má gū xiān rén shù xiāng guò,tǎng dào wú mén hǎo jì shēng。

还吴初抵阊门夜泊独坐有怀

王世贞

十载时时问故乡,归来朋旧又相忘。shí zài shí shí wèn gù xiāng,guī lái péng jiù yòu xiāng wàng。
城头弦月乌栖曲,疑是幽州万树霜。chéng tóu xián yuè wū qī qū,yí shì yōu zhōu wàn shù shuāng。

即事偶成

王世贞

阊阖兵戈乌夜啼,蓟门禾黍雉朝飞。chāng hé bīng gē wū yè tí,jì mén hé shǔ zhì cháo fēi。
北人愁北欲南去,南人愁南不敢归。běi rén chóu běi yù nán qù,nán rén chóu nán bù gǎn guī。

即事偶成

王世贞

不分朝回只晏眠,春逢雨雪压花天。bù fēn cháo huí zhǐ yàn mián,chūn féng yǔ xuě yā huā tiān。
邻家禁酿罢开市,赢得囊中无酒钱。lín jiā jìn niàng bà kāi shì,yíng dé náng zhōng wú jiǔ qián。

嘲吴舍人新娶

王世贞

汝去含香露未干,欲凭春破紫微寒。rǔ qù hán xiāng lù wèi gàn,yù píng chūn pò zǐ wēi hán。
片帆飞尽潇湘雨,十二峰头黛色残。piàn fān fēi jǐn xiāo xiāng yǔ,shí èr fēng tóu dài sè cán。

寄临清方符处士因问讯犹子元焕茂才元焕善书工新声

王世贞

春风锦缆三千舶,夜月朱薨十万家。chūn fēng jǐn lǎn sān qiān bó,yè yuè zhū hōng shí wàn jiā。
侠客新传方处士,彩毫题遍石榴花。xiá kè xīn chuán fāng chù shì,cǎi háo tí biàn shí liú huā。