古诗词

孙荣祖氏所降仙笔贻我金书阴符经跋尾云文阳真人得道时所说白玉蟾翁始表见于世又以长歌四百九十字见赠颇及前生事勉以修持且劝檀施聊此奉酬并效薄见于奉行仙童宜真子

王世贞

坛烟袅空笼曙星,翔阳鼓籁调流铃。tán yān niǎo kōng lóng shǔ xīng,xiáng yáng gǔ lài diào liú líng。
尔时班管正驰骤,为我写就阴符经。ěr shí bān guǎn zhèng chí zhòu,wèi wǒ xiě jiù yīn fú jīng。
行间隐隐金玉润,势表郁郁蛟龙腾。xíng jiān yǐn yǐn jīn yù rùn,shì biǎo yù yù jiāo lóng téng。
三仓以前鲜此迹,八会之后不可征。sān cāng yǐ qián xiān cǐ jì,bā huì zhī hòu bù kě zhēng。
此经黄帝疲警跸,上感玄女停辎軿。cǐ jīng huáng dì pí jǐng bì,shàng gǎn xuán nǚ tíng zī píng。
天真皇人为解说,一帚净扫乾坤兵。tiān zhēn huáng rén wèi jiě shuō,yī zhǒu jìng sǎo qián kūn bīng。
鼎湖雕弓坠霄汉,宛委丹检函精灵。dǐng hú diāo gōng zhuì xiāo hàn,wǎn wěi dān jiǎn hán jīng líng。
贞观小隶付欧褚,李荃而下训故兴。zhēn guān xiǎo lì fù ōu chǔ,lǐ quán ér xià xùn gù xīng。
蚕丝刿缕转成赘,貂尾媟渎那堪凭。cán sī guì lǚ zhuǎn chéng zhuì,diāo wěi xiè dú nà kān píng。
玉蟾散吏最晚出,真取捷要披榛荆。yù chán sàn lì zuì wǎn chū,zhēn qǔ jié yào pī zhēn jīng。
三十六天不可问,四千余年劳证明。sān shí liù tiān bù kě wèn,sì qiān yú nián láo zhèng míng。
仙翁一一为指说,敢以抵牾忘服膺。xiān wēng yī yī wèi zhǐ shuō,gǎn yǐ dǐ wǔ wàng fú yīng。
更诵长歌五百言,如啖火枣通三生。gèng sòng zhǎng gē wǔ bǎi yán,rú dàn huǒ zǎo tōng sān shēng。
子瞻梦悟五祖戒,次律赖遇真人邢。zi zhān mèng wù wǔ zǔ jiè,cì lǜ lài yù zhēn rén xíng。
惜哉二子不自振,晚途岭蜀长飘零。xī zāi èr zi bù zì zhèn,wǎn tú lǐng shǔ zhǎng piāo líng。
即令来路未明晓,忍恋浊世甘膻腥。jí lìng lái lù wèi míng xiǎo,rěn liàn zhuó shì gān shān xīng。
陶君已拜都水监,胜力菩萨为前盟。táo jūn yǐ bài dōu shuǐ jiān,shèng lì pú sà wèi qián méng。
白叟愿生兜率界,海山丈室留居停。bái sǒu yuàn shēng dōu lǜ jiè,hǎi shān zhàng shì liú jū tíng。
乃知大道绝町畛,两者同出而异名。nǎi zhī dà dào jué tīng zhěn,liǎng zhě tóng chū ér yì míng。
鲰生掉头出苦海,眷属聚散如漂萍。zōu shēng diào tóu chū kǔ hǎi,juàn shǔ jù sàn rú piāo píng。
把茅盖头足舒缩,一瓢以外无经营。bǎ máo gài tóu zú shū suō,yī piáo yǐ wài wú jīng yíng。
晨吸清和入玄牝,夕敛沆瀣归黄庭。chén xī qīng hé rù xuán pìn,xī liǎn hàng xiè guī huáng tíng。
檀施小果敢云倦,人天有漏吾何矜。tán shī xiǎo guǒ gǎn yún juàn,rén tiān yǒu lòu wú hé jīn。
更烦转示宜真子,返照面目思前程。gèng fán zhuǎn shì yí zhēn zi,fǎn zhào miàn mù sī qián chéng。
任是逍遥鲜挂碍,未免流转趋沈冥。rèn shì xiāo yáo xiān guà ài,wèi miǎn liú zhuǎn qū shěn míng。
权奇狡狯亦细事,麻姑见哂王方平。quán qí jiǎo kuài yì xì shì,má gū jiàn shěn wáng fāng píng。
上真重关挂玉钥,西竺觉路悬金绳。shàng zhēn zhòng guān guà yù yào,xī zhú jué lù xuán jīn shéng。
精心九渊骊颔易,失足一堕鸿毛轻。jīng xīn jiǔ yuān lí hàn yì,shī zú yī duò hóng máo qīng。
百年倏忽若流电,我为后继谁先登。bǎi nián shū hū ruò liú diàn,wǒ wèi hòu jì shuí xiān dēng。
功成帝命有时下,拍手呼鸾游太清。gōng chéng dì mìng yǒu shí xià,pāi shǒu hū luán yóu tài qīng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

答赠曹子大同

王世贞

荆玉游中土,连城不复偿。jīng yù yóu zhōng tǔ,lián chéng bù fù cháng。
武夫迫相淆,璠玙蔽其光。wǔ fū pò xiāng xiáo,fán yú bì qí guāng。
所以神自泣,黯然思陵阳。suǒ yǐ shén zì qì,àn rán sī líng yáng。
空谷产猗兰,无人自芬芳。kōng gǔ chǎn yī lán,wú rén zì fēn fāng。
菉葹群来狎,根株不相当。lù shī qún lái xiá,gēn zhū bù xiāng dāng。
所以希拂拭,愿登君子堂。suǒ yǐ xī fú shì,yuàn dēng jūn zi táng。
淮南富耆硕,曹子乃其良。huái nán fù qí shuò,cáo zi nǎi qí liáng。
渔猎六代薮,驰骋百氏场。yú liè liù dài sǒu,chí chěng bǎi shì chǎng。
五十困公车,六十钓沧浪。wǔ shí kùn gōng chē,liù shí diào cāng làng。
著书累万言,不博俸一囊。zhù shū lèi wàn yán,bù bó fèng yī náng。
鹖雀暮来栖,万目呼凤凰。hé què mù lái qī,wàn mù hū fèng huáng。
窃悲千秋瑞,长铩五色章。qiè bēi qiān qiū ruì,zhǎng shā wǔ sè zhāng。
惠而好我音,携我以同行。huì ér hǎo wǒ yīn,xié wǒ yǐ tóng xíng。
知已何必多,寸心暴秋阳。zhī yǐ hé bì duō,cùn xīn bào qiū yáng。
结交何必早,岁晚见冰霜。jié jiāo hé bì zǎo,suì wǎn jiàn bīng shuāng。

敬美弟杜门信州移文乞休赋此寄之

王世贞

寒霜日夜零,廓落成晏岁。hán shuāng rì yè líng,kuò luò chéng yàn suì。
羁羽坐空条,畴能不愁思。jī yǔ zuò kōng tiáo,chóu néng bù chóu sī。
愁思望故乡,安为久留滞。chóu sī wàng gù xiāng,ān wèi jiǔ liú zhì。
故乡足稻粱,处者甘其惠。gù xiāng zú dào liáng,chù zhě gān qí huì。
伏罗更以详,忽来诚可畏。fú luó gèng yǐ xiáng,hū lái chéng kě wèi。
不睹双飞凤,摩空适其志。bù dǔ shuāng fēi fèng,mó kōng shì qí zhì。
晦显何足陈,无营乃为贵。huì xiǎn hé zú chén,wú yíng nǎi wèi guì。

敬美弟杜门信州移文乞休赋此寄之

王世贞

侯生縻抱关,会计委宣尼。hóu shēng mí bào guān,huì jì wěi xuān ní。
不复知身贱,焉知贵为谁。bù fù zhī shēn jiàn,yān zhī guì wèi shuí。
大块博物形,自古多参差。dà kuài bó wù xíng,zì gǔ duō cān chà。
得失若浮萍,泛者偶值之。dé shī ruò fú píng,fàn zhě ǒu zhí zhī。
高位多折腰,韦缟乃信眉。gāo wèi duō zhé yāo,wéi gǎo nǎi xìn méi。
黄鹄游于田,尺鴳笑其卑。huáng gǔ yóu yú tián,chǐ yàn xiào qí bēi。
狎世诚非易,避人良岂宜。xiá shì chéng fēi yì,bì rén liáng qǐ yí。

敬美弟杜门信州移文乞休赋此寄之

王世贞

彭蠡汇大江,洪波浩洋洋。péng lí huì dà jiāng,hóng bō hào yáng yáng。
零雨久滞淫,牛斗摄其光。líng yǔ jiǔ zhì yín,niú dòu shè qí guāng。
匣中双飞龙,生不铲名王。xiá zhōng shuāng fēi lóng,shēng bù chǎn míng wáng。
一旦埋槁壤,时时啸寒霜。yī dàn mái gǎo rǎng,shí shí xiào hán shuāng。
□□貌若兰,不因风菲芳。mào ruò lán,bù yīn fēng fēi fāng。
盛年中自失,垂晚怨朝阳。shèng nián zhōng zì shī,chuí wǎn yuàn cháo yáng。
逝晷不我还,抚壮当自详。shì guǐ bù wǒ hái,fǔ zhuàng dāng zì xiáng。
无为爱一壑,坐使玄鬓苍。wú wèi ài yī hè,zuò shǐ xuán bìn cāng。

题小桃源图

王世贞

出郭只十里,种桃近千树。chū guō zhǐ shí lǐ,zhǒng táo jìn qiān shù。
主人非避秦,亦不嫌客顾。zhǔ rén fēi bì qín,yì bù xián kè gù。
有酒且赏花,酒尽应须去。yǒu jiǔ qiě shǎng huā,jiǔ jǐn yīng xū qù。
试语刘麟之,何如此中住。shì yǔ liú lín zhī,hé rú cǐ zhōng zhù。

胡楚玉,法门之龙象也,虽混迹㞐士,而超契应真。一旦别余游五台礼文殊大士,感此赋古体一章以赠

王世贞

五台小五岳,梵天作真境。wǔ tái xiǎo wǔ yuè,fàn tiān zuò zhēn jìng。
一岳为一台,秀出太行顶。yī yuè wèi yī tái,xiù chū tài xíng dǐng。
青分鹫岭润,白破鸡足瞑。qīng fēn jiù lǐng rùn,bái pò jī zú míng。
七宝蟠紫空,三珠喷香井。qī bǎo pán zǐ kōng,sān zhū pēn xiāng jǐng。
灵花时自秀,法雨长夏冷。líng huā shí zì xiù,fǎ yǔ zhǎng xià lěng。
吾闻古师利,结法当兹岭。wú wén gǔ shī lì,jié fǎ dāng zī lǐng。
不避老宿嫌,时时神猊骋。bù bì lǎo sù xián,shí shí shén ní chěng。
楚公乘古来,少小发精猛。chǔ gōng chéng gǔ lái,shǎo xiǎo fā jīng měng。
服从居士便,心作苾刍静。fú cóng jū shì biàn,xīn zuò bì chú jìng。
托钵行别余,去去入幽迥。tuō bō xíng bié yú,qù qù rù yōu jiǒng。
圣灯悟来现,佛日尘内永。shèng dēng wù lái xiàn,fú rì chén nèi yǒng。
不畏毒龙摄,所畏在光景。bù wèi dú lóng shè,suǒ wèi zài guāng jǐng。
若叩清凉台,翛然在衣领。ruò kòu qīng liáng tái,xiāo rán zài yī lǐng。

赠卓征甫光禄见访弇园作

王世贞

我爱卓王孙,隽声满人口。wǒ ài zhuó wáng sūn,juàn shēng mǎn rén kǒu。
床头一鹔鹴,时时为客有。chuáng tóu yī sù shuāng,shí shí wèi kè yǒu。
已工光禄吟,复耽步兵酒。yǐ gōng guāng lù yín,fù dān bù bīng jiǔ。
白榜叩紫荆,青丝系杨柳。bái bǎng kòu zǐ jīng,qīng sī xì yáng liǔ。
不为啖名来,能谈尘外否。bù wèi dàn míng lái,néng tán chén wài fǒu。

凌大夫且适园

王世贞

为园何必广,聊以答吾寄。wèi yuán hé bì guǎng,liáo yǐ dá wú jì。
胜从苹洲采,美许芗林媲。shèng cóng píng zhōu cǎi,měi xǔ xiāng lín pì。
水石有真色,桑榆信所植。shuǐ shí yǒu zhēn sè,sāng yú xìn suǒ zhí。
好雨东南来,百卉欣自媚。hǎo yǔ dōng nán lái,bǎi huì xīn zì mèi。
时禽宛宛鸣,鯈鱼悠然逝。shí qín wǎn wǎn míng,tiáo yú yōu rán shì。
念彼非有托,叶此成偶契。niàn bǐ fēi yǒu tuō,yè cǐ chéng ǒu qì。
谷愚岂真徙,河清焉可俟。gǔ yú qǐ zhēn xǐ,hé qīng yān kě qí。
尺鴳与云鹏,逍遥不相倍。chǐ yàn yǔ yún péng,xiāo yáo bù xiāng bèi。
有待终愧烦,无营乃为贵。yǒu dài zhōng kuì fán,wú yíng nǎi wèi guì。

王丈汝止偕张牧过祗园作

王世贞

皇穹不爱道,爰产良知翁。huáng qióng bù ài dào,yuán chǎn liáng zhī wēng。
奔走举世豪,先生得其宗。bēn zǒu jǔ shì háo,xiān shēng dé qí zōng。
说法五十年,甘雨天南东。shuō fǎ wǔ shí nián,gān yǔ tiān nán dōng。
张牧如平阳,避舍舍盖公。zhāng mù rú píng yáng,bì shě shě gài gōng。
轻榕白接䍦,坐我祗园风。qīng róng bái jiē lí,zuò wǒ zhī yuán fēng。
恢谐与觞栾,盎然皆春融。huī xié yǔ shāng luán,àng rán jiē chūn róng。
我闻罗什师,时时迩淫躬。wǒ wén luó shén shī,shí shí ěr yín gōng。
及乎饭棘针,亦与常饭同。jí hū fàn jí zhēn,yì yǔ cháng fàn tóng。
乃知青莲华,无妨淤泥中。nǎi zhī qīng lián huá,wú fáng yū ní zhōng。
语罢一自笑,廓落高天空。yǔ bà yī zì xiào,kuò luò gāo tiān kōng。

唐伯虎画牡丹下睡猫题者不甚快意因戏为作之

王世贞

白日当卓午,狸奴睛一线。bái rì dāng zhuó wǔ,lí nú jīng yī xiàn。
胡为尚颓然,曲肱掩其面。hú wèi shàng tuí rán,qū gōng yǎn qí miàn。
得非薄苛醉,毋乃干陬倦。dé fēi báo kē zuì,wú nǎi gàn zōu juàn。
风吹木芍药,时时堕芳片。fēng chuī mù sháo yào,shí shí duò fāng piàn。
堕者作裀褥,留者充帷帟。duò zhě zuò yīn rù,liú zhě chōng wéi yì。
高卧时未至,雄才晚方见。gāo wò shí wèi zhì,xióng cái wǎn fāng jiàn。
纵横群鼠辈,未解事机变。zòng héng qún shǔ bèi,wèi jiě shì jī biàn。
牙爪攒戟霜,飞腾掣弓电。yá zhǎo zǎn jǐ shuāng,fēi téng chè gōng diàn。
讵止无当锋,谁与敢奔殿。jù zhǐ wú dāng fēng,shuí yǔ gǎn bēn diàn。
刳裂惩狡贪,吮咀慰酣战。kū liè chéng jiǎo tān,shǔn jǔ wèi hān zhàn。
能令此辈空,不爱通侯券。néng lìng cǐ bèi kōng,bù ài tōng hóu quàn。
丹青何人手,唐子少豪健。dān qīng hé rén shǒu,táng zi shǎo háo jiàn。
卖骏足偶蹶,屠龙技方贱。mài jùn zú ǒu jué,tú lóng jì fāng jiàn。
韬精恣鼓跌,含意在荒晏。tāo jīng zì gǔ diē,hán yì zài huāng yàn。
鲑虾苟不乏,猫鼠各自便。guī xiā gǒu bù fá,māo shǔ gè zì biàn。
犹胜李雟州,摇尾媚娘殿。yóu shèng lǐ xī zhōu,yáo wěi mèi niáng diàn。

送印上人归铜梁诗

王世贞

大师铜梁秀,托钵娄江浔。dà shī tóng liáng xiù,tuō bō lóu jiāng xún。
向余忽西笑,笑指邛山深。xiàng yú hū xī xiào,xiào zhǐ qióng shān shēn。
出既无定所,归应无住心。chū jì wú dìng suǒ,guī yīng wú zhù xīn。
吾闻梵天界,步步莲花金。wú wén fàn tiān jiè,bù bù lián huā jīn。
兹地且不恋,况乃思故林。zī dì qiě bù liàn,kuàng nǎi sī gù lín。
两足随世缘,耆宿有知音。liǎng zú suí shì yuán,qí sù yǒu zhī yīn。

题弇山园

王世贞

惟古弇州西,国以君子称。wéi gǔ yǎn zhōu xī,guó yǐ jūn zi chēng。
其人皆胡耆,少者亦篯铿。qí rén jiē hú qí,shǎo zhě yì jiān kēng。
中有五色鸟,仰吭向天鸣。zhōng yǒu wǔ sè niǎo,yǎng kēng xiàng tiān míng。
金母饯周满,琬琰镌令名。jīn mǔ jiàn zhōu mǎn,wǎn yǎn juān lìng míng。
海上吐三山,俨若芙蓉城。hǎi shàng tǔ sān shān,yǎn ruò fú róng chéng。
云根秀特出,风岩类削成。yún gēn xiù tè chū,fēng yán lèi xuē chéng。
游者诧天工,焉知人所营。yóu zhě chà tiān gōng,yān zhī rén suǒ yíng。
转徙一亩宫,其宽不容肱。zhuǎn xǐ yī mǔ gōng,qí kuān bù róng gōng。
徇情岂不怡,余适乃忘情。xùn qíng qǐ bù yí,yú shì nǎi wàng qíng。
长生岂不佳,余学在无生。zhǎng shēng qǐ bù jiā,yú xué zài wú shēng。

题?薋园

王世贞

昔当遘时屯,掩迹遁闾井。xī dāng gòu shí tún,yǎn jì dùn lǘ jǐng。
所难近市喧,复深在原警。suǒ nán jìn shì xuān,fù shēn zài yuán jǐng。
选地不在遐,步武得佳境。xuǎn dì bù zài xiá,bù wǔ dé jiā jìng。
云来白石古,雨去苍苔静。yún lái bái shí gǔ,yǔ qù cāng tái jìng。
瀹茗爇妙香,为我回酩酊。yuè míng ruò miào xiāng,wèi wǒ huí mǐng dīng。
指麾勤剪刈,毋使薋菉逞。zhǐ huī qín jiǎn yì,wú shǐ cí lù chěng。
斯物岂余雠,虞为芝兰梗。sī wù qǐ yú chóu,yú wèi zhī lán gěng。
晚途悔别择,返心皈平等。wǎn tú huǐ bié zé,fǎn xīn guī píng děng。
怨戚与愚贤,相将共箕颍。yuàn qī yǔ yú xián,xiāng jiāng gòng jī yǐng。

题澹圃

王世贞

吾弟善为幻,荆榛忽繁丽。wú dì shàn wèi huàn,jīng zhēn hū fán lì。
春风弥天来,为汝雕万汇。chūn fēng mí tiān lái,wèi rǔ diāo wàn huì。
绮目无不足,炙口有余脆。qǐ mù wú bù zú,zhì kǒu yǒu yú cuì。
时维八九月,独往足余憩。shí wéi bā jiǔ yuè,dú wǎng zú yú qì。
水涸天根见,木凋地肥既。shuǐ hé tiān gēn jiàn,mù diāo dì féi jì。
丹雘俱剥蚀,唯余一真际。dān wò jù bō shí,wéi yú yī zhēn jì。
进我天人粮,翛然禅悦味。jìn wǒ tiān rén liáng,xiāo rán chán yuè wèi。
冶游诸少年,五都竞为媚。yě yóu zhū shǎo nián,wǔ dōu jìng wèi mèi。
毋以鸡肋观,夺我羊枣嗜。wú yǐ jī lē guān,duó wǒ yáng zǎo shì。

题约圃

王世贞

余有先人庐,不能饬衡荆。yú yǒu xiān rén lú,bù néng chì héng jīng。
樵苏来共之,鸟雀自从横。qiáo sū lái gòng zhī,niǎo què zì cóng héng。
吾儿慕老圃,聊为一经营。wú ér mù lǎo pǔ,liáo wèi yī jīng yíng。
梅桃凡几树,修竹百余茎。méi táo fán jǐ shù,xiū zhú bǎi yú jīng。
取胜唯一池,弱不任扬舲。qǔ shèng wéi yī chí,ruò bù rèn yáng líng。
茅屋八九间,文之轩若亭。máo wū bā jiǔ jiān,wén zhī xuān ruò tíng。
小丘仅逾刃,强亦以山名。xiǎo qiū jǐn yú rèn,qiáng yì yǐ shān míng。
又复名其圃,曰约差胜盈。yòu fù míng qí pǔ,yuē yuē chà shèng yíng。
君看芥子中,须弥了不赢。jūn kàn jiè zi zhōng,xū mí le bù yíng。