古诗词

为胡进士孟韬作匡山读书处歌

王世贞

大块下坠成匡山,秀作中天五青莲,十二万纪搏云烟。dà kuài xià zhuì chéng kuāng shān,xiù zuò zhōng tiān wǔ qīng lián,shí èr wàn jì bó yún yān。
元气小漏长庚颠,秀作人间一青莲,绡霞酿露六十年。yuán qì xiǎo lòu zhǎng gēng diān,xiù zuò rén jiān yī qīng lián,xiāo xiá niàng lù liù shí nián。
两雄相得非偶然。liǎng xióng xiāng dé fēi ǒu rán。
所以匡庐李白庐,白也匡庐白。suǒ yǐ kuāng lú lǐ bái lú,bái yě kuāng lú bái。
念欲宫锦幄,屏风背拥九迭碧。niàn yù gōng jǐn wò,píng fēng bèi yōng jiǔ dié bì。
念欲宫锦袍,瀑布高悬八千尺。niàn yù gōng jǐn páo,pù bù gāo xuán bā qiān chǐ。
朝诵宛委编,暮歌大洞经。cháo sòng wǎn wěi biān,mù gē dà dòng jīng。
化为三籁透紫冥,下杂栖贤三峡之雷霆。huà wèi sān lài tòu zǐ míng,xià zá qī xián sān xiá zhī léi tíng。
细则鸾凤喈,粗乃虬龙鸣。xì zé luán fèng jiē,cū nǎi qiú lóng míng。
香炉袅篆五色明,坐使万境神魂清。xiāng lú niǎo zhuàn wǔ sè míng,zuò shǐ wàn jìng shén hún qīng。
咄嗟匡山不负白,白也顿负匡山色。duō jiē kuāng shān bù fù bái,bái yě dùn fù kuāng shān sè。
功名善愚人,一旦调乃公。gōng míng shàn yú rén,yī dàn diào nǎi gōng。
采撷晻霭,擘削巃嵷。cǎi xié àn ǎi,bāi xuē lóng sǒng。
尽收绣鞶囊,卖之华清宫。jǐn shōu xiù pán náng,mài zhī huá qīng gōng。
连城一出玉环妒,天子欲偿价,力士老奴从旁代唶嚄,从此重瞳意回互。lián chéng yī chū yù huán dù,tiān zi yù cháng jià,lì shì lǎo nú cóng páng dài zé huō,cóng cǐ zhòng tóng yì huí hù。
浔阳雨,夜郎雾。xún yáng yǔ,yè láng wù。
采石捉月月不顾,不能携得匡山去。cǎi shí zhuō yuè yuè bù gù,bù néng xié dé kuāng shān qù。
后千余年好事者,仍榜匡山读书处。hòu qiān yú nián hǎo shì zhě,réng bǎng kuāng shān dú shū chù。
咄嗟哉,咄嗟哉,李白居,杜甫诗。duō jiē zāi,duō jiē zāi,lǐ bái jū,dù fǔ shī。
诗耶人耶,与山并斗宇宙奇,胡郎有奇急吐之。shī yé rén yé,yǔ shān bìng dòu yǔ zhòu qí,hú láng yǒu qí jí tǔ zhī。
君不见六经万古长赫曦,如悬九嵏烛四垂。jūn bù jiàn liù jīng wàn gǔ zhǎng hè xī,rú xuán jiǔ zōng zhú sì chuí。
不然草大还,直借鹏背家须弥。bù rán cǎo dà hái,zhí jiè péng bèi jiā xū mí。
安能龊龊苦恋五言七字长,吾伊如此读书读奚为。ān néng chuò chuò kǔ liàn wǔ yán qī zì zhǎng,wú yī rú cǐ dú shū dú xī wèi。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

亭前有两径,俱取弇山右。tíng qián yǒu liǎng jìng,jù qǔ yǎn shān yòu。
处处饶胜奇,谁能双举肘。chù chù ráo shèng qí,shuí néng shuāng jǔ zhǒu。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

大似百衲僧,却顾僧雏语。dà shì bǎi nà sēng,què gù sēng chú yǔ。
其语了不闻,低头似相许。qí yǔ le bù wén,dī tóu shì xiāng xǔ。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

偶然白云至,辉辉两相向。ǒu rán bái yún zhì,huī huī liǎng xiāng xiàng。
下有暗泉流,呼作云根嶂。xià yǒu àn quán liú,hū zuò yún gēn zhàng。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

西弇石渐顽,此梁独玢碧。xī yǎn shí jiàn wán,cǐ liáng dú bīn bì。
近取修竹荫,远借高天色。jìn qǔ xiū zhú yīn,yuǎn jiè gāo tiān sè。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

少女怯危津,徘徊不敢度。shǎo nǚ qiè wēi jīn,pái huái bù gǎn dù。
急唤阿?来,还寻旧时路。jí huàn ā mó lái,hái xún jiù shí lù。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

醉客插花归,一步一惜别。zuì kè chā huā guī,yī bù yī xī bié。
不尽眼底奇,归从细君说。bù jǐn yǎn dǐ qí,guī cóng xì jūn shuō。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

世尊莲正青,远公莲自白。shì zūn lián zhèng qīng,yuǎn gōng lián zì bái。
尔向青白间,别作天水碧。ěr xiàng qīng bái jiān,bié zuò tiān shuǐ bì。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

清漪感苹末,悠然自成文。qīng yī gǎn píng mò,yōu rán zì chéng wén。
得月稍绮丽,含霞太缤纷。dé yuè shāo qǐ lì,hán xiá tài bīn fēn。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

百步响屧廊,步步有山看。bǎi bù xiǎng xiè láng,bù bù yǒu shān kàn。
临当出门去,犹复凭阑干。lín dāng chū mén qù,yóu fù píng lán gàn。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

浙浙万瓦敲,沉沉一壶醉。zhè zhè wàn wǎ qiāo,chén chén yī hú zuì。
窗里玉山颓,窗外玉山至。chuāng lǐ yù shān tuí,chuāng wài yù shān zhì。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

甲帐挂流苏,人道春云热。jiǎ zhàng guà liú sū,rén dào chūn yún rè。
梅花一纸寒,襺云云不泄。méi huā yī zhǐ hán,jiǎn yún yún bù xiè。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

书不如右军,何烦使池墨。shū bù rú yòu jūn,hé fán shǐ chí mò。
唯用将洗心,能令净业白。wéi yòng jiāng xǐ xīn,néng lìng jìng yè bái。

题杏花书屋图

王世贞

十里杏花幄,书声琅然出。shí lǐ xìng huā wò,shū shēng láng rán chū。
要踏曲江春,还从此中觅。yào tà qū jiāng chūn,hái cóng cǐ zhōng mì。

题山水

王世贞

隔崦青峭峰,扑作眉间色。gé yān qīng qiào fēng,pū zuò méi jiān sè。
其奈春水深,褰裳不可得。qí nài chūn shuǐ shēn,qiān shang bù kě dé。

赠谭道人

王世贞

为余三月住,寄食赞公房。wèi yú sān yuè zhù,jì shí zàn gōng fáng。
却问香积饭,何如太乙粮。què wèn xiāng jī fàn,hé rú tài yǐ liáng。