古诗词

初传有麓阳陈山人道易非常者忽见访小饮且谈卜筑汝宁之乐歌此赠之

王世贞

六年不睹陈季方,数有消息传非常。liù nián bù dǔ chén jì fāng,shù yǒu xiāo xī chuán fēi cháng。
总未骑鲸吸江汉,岂能乘月照屋梁。zǒng wèi qí jīng xī jiāng hàn,qǐ néng chéng yuè zhào wū liáng。
天水尚书数行至,似云买田栖汝阳。tiān shuǐ shàng shū shù xíng zhì,shì yún mǎi tián qī rǔ yáng。
使余忧结顿已解,毋那巷语仍蜩螗。shǐ yú yōu jié dùn yǐ jiě,wú nà xiàng yǔ réng tiáo táng。
今年六月大剧热,支头白石弇山堂。jīn nián liù yuè dà jù rè,zhī tóu bái shí yǎn shān táng。
松阴漏日时到地,忽有剥啄惊羲皇。sōng yīn lòu rì shí dào dì,hū yǒu bō zhuó jīng xī huáng。
长须孟浪挟刺入,一老褦襶随踉跄。zhǎng xū mèng làng xié cì rù,yī lǎo nài dài suí liáng qiāng。
宛然河北病伧父,渐看渐识喜欲狂。wǎn rán hé běi bìng cāng fù,jiàn kàn jiàn shí xǐ yù kuáng。
中厨已办暖竹叶,稚子尚欲施桃汤。zhōng chú yǐ bàn nuǎn zhú yè,zhì zi shàng yù shī táo tāng。
寒暄咄咄仅数语,但道身在百不妨。hán xuān duō duō jǐn shù yǔ,dàn dào shēn zài bǎi bù fáng。
嗫嚅盘躄态如故,啮决卷波差更强。niè rú pán bì tài rú gù,niè jué juǎn bō chà gèng qiáng。
阿奴生计夸较可,低畴种秫陂鱼防。ā nú shēng jì kuā jiào kě,dī chóu zhǒng shú bēi yú fáng。
深秋枳道梨枣柿,薄暮喧食鸡猪羊。shēn qiū zhǐ dào lí zǎo shì,báo mù xuān shí jī zhū yáng。
方朔怕饥汝怕饱,何必揶揄燕市傍。fāng shuò pà jī rǔ pà bǎo,hé bì yé yú yàn shì bàng。
为汝屈指仍商量,无家莫问樊寿张。wèi rǔ qū zhǐ réng shāng liàng,wú jiā mò wèn fán shòu zhāng。
有社莫傍许子将,尚书大树足荫汝,岁寒秀色能青苍。yǒu shè mò bàng xǔ zi jiāng,shàng shū dà shù zú yīn rǔ,suì hán xiù sè néng qīng cāng。
吴门处士多失职,鹢首如蚁趋钱唐。wú mén chù shì duō shī zhí,yì shǒu rú yǐ qū qián táng。
安能局蹐守一方,壶中酒尽长揖去,男儿得意即故乡。ān néng jú jí shǒu yī fāng,hú zhōng jiǔ jǐn zhǎng yī qù,nán ér dé yì jí gù xiāng。
呜呼,男儿得意即故乡。wū hū,nán ér dé yì jí gù xiāng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

青虹下饮水,徘徊不能去。qīng hóng xià yǐn shuǐ,pái huái bù néng qù。
为我作石梁,遂得天台路。wèi wǒ zuò shí liáng,suì dé tiān tái lù。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

青虬在其上,雌霓甘为下。qīng qiú zài qí shàng,cí ní gān wèi xià。
游者虽异途,阴晴不相舍。yóu zhě suī yì tú,yīn qíng bù xiāng shě。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

契此不弥勒,此像非契此。qì cǐ bù mí lēi,cǐ xiàng fēi qì cǐ。
许大须弥山,收置一囊里。xǔ dà xū mí shān,shōu zhì yī náng lǐ。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

我非汉庄光,钓矶满苍藓。wǒ fēi hàn zhuāng guāng,diào jī mǎn cāng xiǎn。
虽有种鱼经,生来不开卷。suī yǒu zhǒng yú jīng,shēng lái bù kāi juǎn。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

春寒不成出,小出坐此屋。chūn hán bù chéng chū,xiǎo chū zuò cǐ wū。
不知天工巧,树树雕成玉。bù zhī tiān gōng qiǎo,shù shù diāo chéng yù。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

宛宛欲沈波,憔悴抑其首。wǎn wǎn yù shěn bō,qiáo cuì yì qí shǒu。
可怜望夫心,却作秋胡妇。kě lián wàng fū xīn,què zuò qiū hú fù。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

一夜中弇雷,率然穿作峡。yī yè zhōng yǎn léi,lǜ rán chuān zuò xiá。
蜿蜒诘曲中,时时露鳞甲。wān yán jí qū zhōng,shí shí lù lín jiǎ。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

天公幻天骨,自然吐奇秀。tiān gōng huàn tiān gǔ,zì rán tǔ qí xiù。
宁如宋人叶,三年雕始就。níng rú sòng rén yè,sān nián diāo shǐ jiù。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

窈窕如不穷,芊眠足余趣。yǎo tiǎo rú bù qióng,qiān mián zú yú qù。
岂必有云归,自是归云处。qǐ bì yǒu yún guī,zì shì guī yún chù。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

止水清可掬,居然媚其涧。zhǐ shuǐ qīng kě jū,jū rán mèi qí jiàn。
吾有万斛珠,漱令夜光现。wú yǒu wàn hú zhū,shù lìng yè guāng xiàn。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

隔崦千叶桃,清芬袭人鼻。gé yān qiān yè táo,qīng fēn xí rén bí。
更许墙头醪,不妨便成醉。gèng xǔ qiáng tóu láo,bù fáng biàn chéng zuì。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

直对缥缈楼,迭玉映晶洁。zhí duì piāo miǎo lóu,dié yù yìng jīng jié。
诵得少陵诗,窗含西岭雪。sòng dé shǎo líng shī,chuāng hán xī lǐng xuě。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

夜半海潮音,松风窍天籁。yè bàn hǎi cháo yīn,sōng fēng qiào tiān lài。
我亦从中证,非惟观自在。wǒ yì cóng zhōng zhèng,fēi wéi guān zì zài。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

三弇此三夏,三产三秀草。sān yǎn cǐ sān xià,sān chǎn sān xiù cǎo。
吾亦有三儿,宁馨似芝好。wú yì yǒu sān ér,níng xīn shì zhī hǎo。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

壶公楼不开,于此待呼钥。hú gōng lóu bù kāi,yú cǐ dài hū yào。
长房少须臾,终享尘外乐。zhǎng fáng shǎo xū yú,zhōng xiǎng chén wài lè。