古诗词

歌赠大宗伯袁公抑之七十

王世贞

尚书自起东山卧,三月三台衮衣过。shàng shū zì qǐ dōng shān wò,sān yuè sān tái gǔn yī guò。
冶城独湛冰壶色,大桁不受风尘涴。yě chéng dú zhàn bīng hú sè,dà héng bù shòu fēng chén wò。
烟花二月明堂深,是时君王在左个。yān huā èr yuè míng táng shēn,shì shí jūn wáng zài zuǒ gè。
未悬大夫东郡车,且隐常伯南宫坐。wèi xuán dà fū dōng jùn chē,qiě yǐn cháng bó nán gōng zuò。
忆昔金闺并通籍,汝鸣朝阳谁敢和。yì xī jīn guī bìng tōng jí,rǔ míng cháo yáng shuí gǎn hé。
龙颜乍为尺疏回,鼠胆惊从一时破。lóng yán zhà wèi chǐ shū huí,shǔ dǎn jīng cóng yī shí pò。
青衫举国望风彩,绛帐诸生承咳唾。qīng shān jǔ guó wàng fēng cǎi,jiàng zhàng zhū shēng chéng ké tuò。
不斋偶成大常醉,没齿已分首阳饿。bù zhāi ǒu chéng dà cháng zuì,méi chǐ yǐ fēn shǒu yáng è。
相君耽耽日虎视,安能使汝终轗轲。xiāng jūn dān dān rì hǔ shì,ān néng shǐ rǔ zhōng kǎn kē。
天上征书凡几下,眼前遗直唯一个。tiān shàng zhēng shū fán jǐ xià,yǎn qián yí zhí wéi yī gè。
岂惟公望重耆硕,予亦婆娑成老大。qǐ wéi gōng wàng zhòng qí shuò,yǔ yì pó suō chéng lǎo dà。
鹏扶鴳息夸各适,蝇利蜗名爱偏挫。péng fú yàn xī kuā gè shì,yíng lì wō míng ài piān cuò。
二十四考今甫始,万八千岁谁独柰。èr shí sì kǎo jīn fǔ shǐ,wàn bā qiān suì shuí dú nài。
投分窃比松柏坚,有诗肯随燕雀贺。tóu fēn qiè bǐ sōng bǎi jiān,yǒu shī kěn suí yàn què hè。
异时真有抑之篇,为箴百岁武公惰。yì shí zhēn yǒu yì zhī piān,wèi zhēn bǎi suì wǔ gōng duò。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

雨后河间道中

王世贞

驱传稍出郭,川原郁菁葱。qū chuán shāo chū guō,chuān yuán yù jīng cōng。
初晴树犹雨,薄暮蘋自风。chū qíng shù yóu yǔ,báo mù píng zì fēng。
鱼鸟俱有造,云霞一何工。yú niǎo jù yǒu zào,yún xiá yī hé gōng。
澹然忘其往,宁悲途路穷。dàn rán wàng qí wǎng,níng bēi tú lù qióng。

答于鳞

王世贞

向来怜影意,岂谓欲腾骧。xiàng lái lián yǐng yì,qǐ wèi yù téng xiāng。
吾党无中驷,君才老太行。wú dǎng wú zhōng sì,jūn cái lǎo tài xíng。
别筵人又改,借箸策谁长。bié yán rén yòu gǎi,jiè zhù cè shuí zhǎng。
莫作悬车问,浮沉总不妨。mò zuò xuán chē wèn,fú chén zǒng bù fáng。

答于鳞

王世贞

为问长安态,纵衡日与新。wèi wèn zhǎng ān tài,zòng héng rì yǔ xīn。
好龙兼废似,应马遂为真。hǎo lóng jiān fèi shì,yīng mǎ suì wèi zhēn。
但自称知已,相留让众人。dàn zì chēng zhī yǐ,xiāng liú ràng zhòng rén。
乘桴余敢后,沧海浩无津。chéng fú yú gǎn hòu,cāng hǎi hào wú jīn。

与俞按察登大佛阁分韵得深字

王世贞

霜旌逗玄刹,秋色满祗林。shuāng jīng dòu xuán shā,qiū sè mǎn zhī lín。
万井夕阳尽,诸天云树深。wàn jǐng xī yáng jǐn,zhū tiān yún shù shēn。
醉来扶感慨,别至畏登临。zuì lái fú gǎn kǎi,bié zhì wèi dēng lín。
君欲弹流水,谁传空外音。jūn yù dàn liú shuǐ,shuí chuán kōng wài yīn。

自安州改陆泛小艇趋保定即事五首

王世贞

岂谓驱车地,长年问鄚州。qǐ wèi qū chē dì,zhǎng nián wèn mào zhōu。
席回风四面,珠迥月中流。xí huí fēng sì miàn,zhū jiǒng yuè zhōng liú。
剩室新鲛杼,危城隐蜃楼。shèng shì xīn jiāo zhù,wēi chéng yǐn shèn lóu。
鸣榔更伊轧,顿起故园愁。míng láng gèng yī yà,dùn qǐ gù yuán chóu。

自安州改陆泛小艇趋保定即事五首

王世贞

旷望天无际,能令客思醒。kuàng wàng tiān wú jì,néng lìng kè sī xǐng。
雨拖双柱白,山抹半螺青。yǔ tuō shuāng zhù bái,shān mǒ bàn luó qīng。
小酌扶吟啸,孤帆破杳冥。xiǎo zhuó fú yín xiào,gū fān pò yǎo míng。
如何未摇落,飞叶洒风汀。rú hé wèi yáo luò,fēi yè sǎ fēng tīng。

自安州改陆泛小艇趋保定即事五首

王世贞

大泽昼多雾,北风天又阴。dà zé zhòu duō wù,běi fēng tiān yòu yīn。
坐围山似发,看远树如簪。zuò wéi shān shì fā,kàn yuǎn shù rú zān。
倏忽渔樵计,艰危道路心。shū hū yú qiáo jì,jiān wēi dào lù xīn。
怪来听鼓枻,稍类越人吟。guài lái tīng gǔ yì,shāo lèi yuè rén yín。

自安州改陆泛小艇趋保定即事五首

王世贞

高原出残黍,雨色似蒹葭。gāo yuán chū cán shǔ,yǔ sè shì jiān jiā。
搔首云徐叶,回桡浪欲花。sāo shǒu yún xú yè,huí ráo làng yù huā。
鱼龙更故宅,蛙黾竞生涯。yú lóng gèng gù zhái,wā mǐn jìng shēng yá。
银汉翻应浅,难呼使者查。yín hàn fān yīng qiǎn,nán hū shǐ zhě chá。

自安州改陆泛小艇趋保定即事五首

王世贞

万壑中原汇,诸方泽国迁。wàn hè zhōng yuán huì,zhū fāng zé guó qiān。
急流趋割地,远势拍兼天。jí liú qū gē dì,yuǎn shì pāi jiān tiān。
真宰何儿态,冯夷又帝权。zhēn zǎi hé ér tài,féng yí yòu dì quán。
未须惊野哭,甲子是尧年。wèi xū jīng yě kū,jiǎ zi shì yáo nián。

又得身字

王世贞

飞刹頫嶙峋,超然万界新。fēi shā fǔ lín xún,chāo rán wàn jiè xīn。
法莲趺玉井,灵鹫捧金人。fǎ lián fū yù jǐng,líng jiù pěng jīn rén。
岂谓相逢地,俱成不住身。qǐ wèi xiāng féng dì,jù chéng bù zhù shēn。
论文竟何日,挥手向迷津。lùn wén jìng hé rì,huī shǒu xiàng mí jīn。

书怀

王世贞

燕雀将风甚,蜩螗计日吟。yàn què jiāng fēng shén,tiáo táng jì rì yín。
眼衰频入态,发短不胜心。yǎn shuāi pín rù tài,fā duǎn bù shèng xīn。
黯淡安争席,徘徊罢鼓琴。àn dàn ān zhēng xí,pái huái bà gǔ qín。
故园戎马意,萝薜太难禁。gù yuán róng mǎ yì,luó bì tài nán jìn。

书怀

王世贞

节序流萤色,风尘病客杯。jié xù liú yíng sè,fēng chén bìng kè bēi。
壮怀依事改,衰鬓先年来。zhuàng huái yī shì gǎi,shuāi bìn xiān nián lái。
自忍穷途味,翻悲异代才。zì rěn qióng tú wèi,fān bēi yì dài cái。
微官去不果,众毁任相催。wēi guān qù bù guǒ,zhòng huǐ rèn xiāng cuī。

咏大佛又得身字

王世贞

何来布金地,螺髻插星辰。hé lái bù jīn dì,luó jì chā xīng chén。
谓尔原无相,怜予亦幻身。wèi ěr yuán wú xiāng,lián yǔ yì huàn shēn。
泥洹去兜率,舍利落微尘。ní huán qù dōu lǜ,shě lì luò wēi chén。
不见台城叟,终为有漏因。bù jiàn tái chéng sǒu,zhōng wèi yǒu lòu yīn。

秋日过于鳞郡斋分韵十二体得门字

王世贞

握手未能毕,新篘香满樽。wò shǒu wèi néng bì,xīn chōu xiāng mǎn zūn。
白云供使者,寒色傍州门。bái yún gōng shǐ zhě,hán sè bàng zhōu mén。
一哂中原过,新诗异代论。yī shěn zhōng yuán guò,xīn shī yì dài lùn。
长安故人地,车马自言尊。zhǎng ān gù rén dì,chē mǎ zì yán zūn。

别大名王守明辅罗倅虞臣

王世贞

谁令双玉树,袅袅西风前。shuí lìng shuāng yù shù,niǎo niǎo xī fēng qián。
别酒使君醉,高楼明月悬。bié jiǔ shǐ jūn zuì,gāo lóu míng yuè xuán。
张帆饱秋色,鼓柁下淇川。zhāng fān bǎo qiū sè,gǔ duò xià qí chuān。
回首丰城剑,时时并斗边。huí shǒu fēng chéng jiàn,shí shí bìng dòu biān。