古诗词

报恩寺塔歌

王世贞

壮哉窣堵波,直上三百尺。zhuàng zāi sū dǔ bō,zhí shàng sān bǎi chǐ。
金轮撑高空,欲斗晓日赤。jīn lún chēng gāo kōng,yù dòu xiǎo rì chì。
浮云遏不度,穿泉下无极。fú yún è bù dù,chuān quán xià wú jí。
钟山颉顽一片紫,余岭参差万重碧。zhōng shān jié wán yī piàn zǐ,yú lǐng cān chà wàn zhòng bì。
高帝定鼎东南垂,文孙?启燕王师。gāo dì dìng dǐng dōng nán chuí,wén sūn qǐ yàn wáng shī。
燕师百万斩关入,庙社不改天枢移。yàn shī bǎi wàn zhǎn guān rù,miào shè bù gǎi tiān shū yí。
六军大酺万姓悲,欲向罔极酬恩私。liù jūn dà pú wàn xìng bēi,yù xiàng wǎng jí chóu ēn sī。
阿育王家佛舍利,散入支那有深意。ā yù wáng jiā fú shě lì,sàn rù zhī nà yǒu shēn yì。
中夜牟尼吐光怪,清昼琉璃映纤碎。zhōng yè móu ní tǔ guāng guài,qīng zhòu liú lí yìng xiān suì。
帝令摄之寘塔中,宝瓶严供蜀锦蒙。dì lìng shè zhī zhì tǎ zhōng,bǎo píng yán gōng shǔ jǐn méng。
诸天悉凭龙象拥,千佛趺坐莲花同。zhū tiān xī píng lóng xiàng yōng,qiān fú fū zuò lián huā tóng。
匠师琢石细于缕,自云得法忉利宫。jiàng shī zuó shí xì yú lǚ,zì yún dé fǎ dāo lì gōng。
亦知秋毫尽民力,谬谓斤斧皆神工。yì zhī qiū háo jǐn mín lì,miù wèi jīn fǔ jiē shén gōng。
波旬气雄佛缘尽,绀宇雕阑销一瞬。bō xún qì xióng fú yuán jǐn,gàn yǔ diāo lán xiāo yī shùn。
乌刍额烂走不得,韦驮心折甘同烬。wū chú é làn zǒu bù dé,wéi tuó xīn zhé gān tóng jìn。
海东贾客莫浪传,此塔至今犹岿然。hǎi dōng jiǎ kè mò làng chuán,cǐ tǎ zhì jīn yóu kuī rán。
老僧尚夸护法力,永宁同泰能几年。lǎo sēng shàng kuā hù fǎ lì,yǒng níng tóng tài néng jǐ nián。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

江皋曲

王世贞

白浪接天高,黑风不断号。bái làng jiē tiān gāo,hēi fēng bù duàn hào。
赧郎轻舴艋,不敢向江皋。nǎn láng qīng zé měng,bù gǎn xiàng jiāng gāo。

忧且吟

王世贞

丝桐在秋色,秋色在丝桐。sī tóng zài qiū sè,qiū sè zài sī tóng。
一弹鬒已变,何烦奏曲终。yī dàn zhěn yǐ biàn,hé fán zòu qū zhōng。

树中草

王世贞

共承雨露恩,俱作青袍色。gòng chéng yǔ lù ēn,jù zuò qīng páo sè。
方朔与侏儒,根柢不相直。fāng shuò yǔ zhū rú,gēn dǐ bù xiāng zhí。

越城曲

王世贞

秦望画中山,若耶镜中水。qín wàng huà zhōng shān,ruò yé jìng zhōng shuǐ。
十家九浣纱,为取苎萝女。shí jiā jiǔ huàn shā,wèi qǔ zhù luó nǚ。

采菱曲

王世贞

蜻蛉刺水去,不复畏欹斜。qīng líng cì shuǐ qù,bù fù wèi yī xié。
渠自爱菱角,侬自爱菱花。qú zì ài líng jiǎo,nóng zì ài líng huā。

估客乐

王世贞

醉后美人舞,落花江上席。zuì hòu měi rén wǔ,luò huā jiāng shàng xí。
不是此地堪,何缘作估客。bù shì cǐ dì kān,hé yuán zuò gū kè。

从军五更转

王世贞

一更明月寒,歌舞帐中残。yī gèng míng yuè hán,gē wǔ zhàng zhōng cán。
酒为壮士胆,独骑斩楼兰。jiǔ wèi zhuàng shì dǎn,dú qí zhǎn lóu lán。

从军五更转

王世贞

二更刁斗鸣,却比捣衣轻。èr gèng diāo dòu míng,què bǐ dǎo yī qīng。
南风好吹去,并作断肠声。nán fēng hǎo chuī qù,bìng zuò duàn cháng shēng。

从军五更转

王世贞

三更月未斜,凄切送胡笳。sān gèng yuè wèi xié,qī qiè sòng hú jiā。
天山无草木,空听落梅花。tiān shān wú cǎo mù,kōng tīng luò méi huā。

从军五更转

王世贞

四更山月昏,屈指旧从军。sì gèng shān yuè hūn,qū zhǐ jiù cóng jūn。
白骨年年是,何人入玉门。bái gǔ nián nián shì,hé rén rù yù mén。

从军五更转

王世贞

五更听乌啼,乌是汝南鸡。wǔ gèng tīng wū tí,wū shì rǔ nán jī。
闺中双玉箸,点点为辽西。guī zhōng shuāng yù zhù,diǎn diǎn wèi liáo xī。

襄阳乐

王世贞

大堤诸女郎,妆成出芳阁。dà dī zhū nǚ láng,zhuāng chéng chū fāng gé。
瞥见千树空,馀花乱飞落。piē jiàn qiān shù kōng,yú huā luàn fēi luò。
道是避妾妆,不信风雨恶。dào shì bì qiè zhuāng,bù xìn fēng yǔ è。

江南乐八首

王世贞

少小阊门住,不爱阊门道。shǎo xiǎo chāng mén zhù,bù ài chāng mén dào。
约伴礼社还,羞人道侬好。yuē bàn lǐ shè hái,xiū rén dào nóng hǎo。

江南乐八首

王世贞

窗前樱桃树,累垂红靺鞨。chuāng qián yīng táo shù,lèi chuí hóng mò hé。
侬爱结子时,的应胜花发。nóng ài jié zi shí,de yīng shèng huā fā。

江南乐八首

王世贞

与欢皋桥别,日日上皋桥。yǔ huān gāo qiáo bié,rì rì shàng gāo qiáo。
不比西陵浦,唯看两度潮。bù bǐ xī líng pǔ,wéi kàn liǎng dù cháo。