古诗词

上帝之什十四章

王世贞

上帝曰咨,爰揽宏纲。shàng dì yuē zī,yuán lǎn hóng gāng。
海内宴然,日月重光。hǎi nèi yàn rán,rì yuè zhòng guāng。
泗流汤汤,厥源清明,遹发我高皇。sì liú tāng tāng,jué yuán qīng míng,yù fā wǒ gāo huáng。
上帝曰咨,祖仁玄德惟身,湛泽惟民。shàng dì yuē zī,zǔ rén xuán dé wéi shēn,zhàn zé wéi mín。
天之既厌元,则莫我屯。tiān zhī jì yàn yuán,zé mò wǒ tún。
云龙骧骧,艮索乃降。yún lóng xiāng xiāng,gěn suǒ nǎi jiàng。
笃高皇帝,锡之益益。dǔ gāo huáng dì,xī zhī yì yì。
用凶德,蚤罹于厄。yòng xiōng dé,zǎo lí yú è。
亦勤于穑,亦逃于释。yì qín yú sè,yì táo yú shì。
是省是即,靡务不绎。shì shěng shì jí,mí wù bù yì。
笃高皇,有晦含章。dǔ gāo huáng,yǒu huì hán zhāng。
迫发厥庆,烈烈元戎。pò fā jué qìng,liè liè yuán róng。
在濠之阳,骏拔于行。zài háo zhī yáng,jùn bá yú xíng。
谋夫孔臧,遂纂大邦。móu fū kǒng zāng,suì zuǎn dà bāng。
天之辟隘,维江若带。tiān zhī pì ài,wéi jiāng ruò dài。
惟钟若砺,楼船叇叇。wéi zhōng ruò lì,lóu chuán dài dài。
旭日在铠,抚有江介。xù rì zài kǎi,fǔ yǒu jiāng jiè。
以刘蟊虿,是蒂是刈。yǐ liú máo chài,shì dì shì yì。
彭蠡浑浑,火波掣云。péng lí hún hún,huǒ bō chè yún。
旦师陈军,立扫厥氛。dàn shī chén jūn,lì sǎo jué fēn。
震泽之濆,踯躅惟羵。zhèn zé zhī fén,zhí zhú wéi fén。
王旅于勤,袒缚以奔。wáng lǚ yú qín,tǎn fù yǐ bēn。
帝省其配,淑人后氏。dì shěng qí pèi,shū rén hòu shì。
夙夜在公,言御言剂。sù yè zài gōng,yán yù yán jì。
帝省其辅,曰善长基,如心如股。dì shěng qí fǔ,yuē shàn zhǎng jī,rú xīn rú gǔ。
曰达遇春,如髀如膂。yuē dá yù chūn,rú bì rú lǚ。
达往徂征,驷车彭彭。dá wǎng cú zhēng,sì chē péng péng。
庵庐冥冥,如岳不惊。ān lú míng míng,rú yuè bù jīng。
春也辅行,喑乌迅霆。chūn yě fǔ xíng,yīn wū xùn tíng。
飘摇旆旌,目靡衡兵。piāo yáo pèi jīng,mù mí héng bīng。
玄黄在筐,浆食攸同。xuán huáng zài kuāng,jiāng shí yōu tóng。
九衢若夷,市不改容。jiǔ qú ruò yí,shì bù gǎi róng。
胡遁于荒,民即其宫。hú dùn yú huāng,mín jí qí gōng。
谁其将者,太傅魏公。shuí qí jiāng zhě,tài fù wèi gōng。
乃下闽粤,乃徂岭服。nǎi xià mǐn yuè,nǎi cú lǐng fú。
田秦巴蜀,滇池羌笮。tián qín bā shǔ,diān chí qiāng zé。
庸麇百濮,不宁方来,悉臣悉仆。yōng jūn bǎi pú,bù níng fāng lái,xī chén xī pū。
元之孙子,厥丽靡纪。yuán zhī sūn zi,jué lì mí jì。
改辫承冠,盘躄其趾。gǎi biàn chéng guān,pán bì qí zhǐ。
诗书九有,曷不汪濊。shī shū jiǔ yǒu,hé bù wāng huì。
载俶昆弟,载俶父子。zài chù kūn dì,zài chù fù zi。
明明日月,阖辟更始。míng míng rì yuè,hé pì gèng shǐ。
于戏高皇,焕肃其制。yú xì gāo huáng,huàn sù qí zhì。
济济列辟,大夫三事。jì jì liè pì,dà fū sān shì。
亦既精白,亦既凛畏。yì jì jīng bái,yì jì lǐn wèi。
无谪于室,动言及累。wú zhé yú shì,dòng yán jí lèi。
于戏高皇,圣躬聿修。yú xì gāo huáng,shèng gōng yù xiū。
翼翼小心,以敬迓休。yì yì xiǎo xīn,yǐ jìng yà xiū。
声色无荒,无畋于游。shēng sè wú huāng,wú tián yú yóu。
无好是卮言,无忽是远犹。wú hǎo shì zhī yán,wú hū shì yuǎn yóu。
莫崇匪乾,峻功符之。mò chóng fěi qián,jùn gōng fú zhī。
莫丽匪阳,昭明仪之。mò lì fěi yáng,zhāo míng yí zhī。
式廓版图,寓宇其家。shì kuò bǎn tú,yù yǔ qí jiā。
光彼黄虞,曷厉是涤除。guāng bǐ huáng yú,hé lì shì dí chú。
唯俭唯恭,皇贲厥谟。wéi jiǎn wéi gōng,huáng bēn jué mó。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

闻命有感

王世贞

一时真宰让山公,感旧能怜嵇侍中。yī shí zhēn zǎi ràng shān gōng,gǎn jiù néng lián jī shì zhōng。
应是不经攀柏处,断肠秋色满霜风。yīng shì bù jīng pān bǎi chù,duàn cháng qiū sè mǎn shuāng fēng。

闻命有感

王世贞

玉颜零落数经秋,听说承恩已自愁。yù yán líng luò shù jīng qiū,tīng shuō chéng ēn yǐ zì chóu。
宫监满前言不得,只将双泪滴心头。gōng jiān mǎn qián yán bù dé,zhǐ jiāng shuāng lèi dī xīn tóu。

闻命有感

王世贞

北阙除书日日新,肯留心事傍风尘。běi quē chú shū rì rì xīn,kěn liú xīn shì bàng fēng chén。
城头一片西山色,看尽人间得意人。chéng tóu yī piàn xī shān sè,kàn jǐn rén jiān dé yì rén。

赠蔡二户部广平人

王世贞

九天春色散铜龙,黄纸年年免上供。jiǔ tiān chūn sè sàn tóng lóng,huáng zhǐ nián nián miǎn shàng gōng。
刍粟如山挥不尽,君家兄弟领司农。chú sù rú shān huī bù jǐn,jūn jiā xiōng dì lǐng sī nóng。

赠蔡二户部广平人

王世贞

参差鹓序进贤冠,不独兄难弟亦难。cān chà yuān xù jìn xián guān,bù dú xiōng nán dì yì nán。
解道滹沱饶紫气,至今双璧在邯郸。jiě dào hū tuó ráo zǐ qì,zhì jīn shuāng bì zài hán dān。

行抵平原而酒忽浊作此自嘲

王世贞

使君虚忝旧青州,无那平原有督邮。shǐ jūn xū tiǎn jiù qīng zhōu,wú nà píng yuán yǒu dū yóu。
解使玺书今夜至,不教封作醉乡侯。jiě shǐ xǐ shū jīn yè zhì,bù jiào fēng zuò zuì xiāng hóu。

李主簿携具为别索诗

王世贞

五陵车马日翩翩,上客空劳玳瑁筵。wǔ líng chē mǎ rì piān piān,shàng kè kōng láo dài mào yán。
欲觅阮家青眼去,只烦流水两三弦。yù mì ruǎn jiā qīng yǎn qù,zhǐ fán liú shuǐ liǎng sān xián。

李主簿携具为别索诗

王世贞

与君今日混风尘,明发生涯各自新。yǔ jūn jīn rì hùn fēng chén,míng fā shēng yá gè zì xīn。
何限吴山何限色,不将名姓借时人。hé xiàn wú shān hé xiàn sè,bù jiāng míng xìng jiè shí rén。

旅店夜酌

王世贞

蹇驴秋色易黄昏,穄米茅柴老瓦盆。jiǎn lǘ qiū sè yì huáng hūn,jì mǐ máo chái lǎo wǎ pén。
笑杀憨人周柱史,偏将紫气恼关门。xiào shā hān rén zhōu zhù shǐ,piān jiāng zǐ qì nǎo guān mén。

别江上人

王世贞

还将抖擞向风尘,一放声闻酒入唇。hái jiāng dǒu sǒu xiàng fēng chén,yī fàng shēng wén jiǔ rù chún。
莫笑野夫无所住,出山今是住山人。mò xiào yě fū wú suǒ zhù,chū shān jīn shì zhù shān rén。

别江上人

王世贞

门前紫马踏青苔,怨别新诗可更裁。mén qián zǐ mǎ tà qīng tái,yuàn bié xīn shī kě gèng cái。
回首燕山当落日,城头一片碧云来。huí shǒu yàn shān dāng luò rì,chéng tóu yī piàn bì yún lái。

过江一绝

王世贞

江豚吹浪浪花飞,无数征帆下钓矶。jiāng tún chuī làng làng huā fēi,wú shù zhēng fān xià diào jī。
饶他北固山头色,不傲江南旧布衣。ráo tā běi gù shān tóu sè,bù ào jiāng nán jiù bù yī。

赠别王生

王世贞

肘后刀圭倘见分,不须杯酒叹离群。zhǒu hòu dāo guī tǎng jiàn fēn,bù xū bēi jiǔ tàn lí qún。
他时天眼如相觅,林屈峰头生紫云。tā shí tiān yǎn rú xiāng mì,lín qū fēng tóu shēng zǐ yún。

赠别王生

王世贞

玉壶天酒号长春,五岳金符字字真。yù hú tiān jiǔ hào zhǎng chūn,wǔ yuè jīn fú zì zì zhēn。
若到缑山逢子晋,为言俱是姓王人。ruò dào gōu shān féng zi jìn,wèi yán jù shì xìng wáng rén。

楚人刘司封父母

王世贞

即看贤子领公车,中垒传经定不如。jí kàn xián zi lǐng gōng chē,zhōng lěi chuán jīng dìng bù rú。
莫怪红颜长自若,淮南旧有枕中书。mò guài hóng yán zhǎng zì ruò,huái nán jiù yǒu zhěn zhōng shū。