古诗词

东武吟

王世贞

罢鸟厌离枝,罢客厌离乡。bà niǎo yàn lí zhī,bà kè yàn lí xiāng。
听君行泣复坐诉,令我断绝少年肠。tīng jūn xíng qì fù zuò sù,lìng wǒ duàn jué shǎo nián cháng。
始从张侯号博望,寻源凿空竟西方。shǐ cóng zhāng hóu hào bó wàng,xún yuán záo kōng jìng xī fāng。
问君何所历,身毒安息大月支。wèn jūn hé suǒ lì,shēn dú ān xī dà yuè zhī。
问君何所见,深目高鼻卷眉髭。wèn jūn hé suǒ jiàn,shēn mù gāo bí juǎn méi zī。
其人何所宝,葡萄汗血香都夷。qí rén hé suǒ bǎo,pú táo hàn xuè xiāng dōu yí。
其俗何所尚,嗜利轻杀易汉儿。qí sú hé suǒ shàng,shì lì qīng shā yì hàn ér。
结营勃律河,士卒樵汲供炊麋。jié yíng bó lǜ hé,shì zú qiáo jí gōng chuī mí。
斧冰十指半堕落,又有猛兽搏食之。fǔ bīng shí zhǐ bàn duò luò,yòu yǒu měng shòu bó shí zhī。
经行十三载,皮肉消尽馀音声。jīng xíng shí sān zài,pí ròu xiāo jǐn yú yīn shēng。
音声固未改,舌强亦难明。yīn shēng gù wèi gǎi,shé qiáng yì nán míng。
忽睹嵬峨之宫阙,不敢遽谓长安城。hū dǔ wéi é zhī gōng quē,bù gǎn jù wèi zhǎng ān chéng。
不知张侯见天子何所言,独封大邑金帛蕃,甲第亦轩轩。bù zhī zhāng hóu jiàn tiān zi hé suǒ yán,dú fēng dà yì jīn bó fān,jiǎ dì yì xuān xuān。
馀者公车门,十上不得论。yú zhě gōng chē mén,shí shàng bù dé lùn。
最后稍为郎,给钱十万令还乡。zuì hòu shāo wèi láng,gěi qián shí wàn lìng hái xiāng。
庐井渐非故,急欲问爷娘。lú jǐng jiàn fēi gù,jí yù wèn yé niáng。
行逢耆旧为相指,双冢累累置道旁。xíng féng qí jiù wèi xiāng zhǐ,shuāng zhǒng lèi lèi zhì dào páng。
新妇逐他人,他人生儿已扶床。xīn fù zhú tā rén,tā rén shēng ér yǐ fú chuáng。
对讫始大悲,耆旧内相疑。duì qì shǐ dà bēi,qí jiù nèi xiāng yí。
别时朱颜复鬒鬓,今来其人鬼邪非。bié shí zhū yán fù zhěn bìn,jīn lái qí rén guǐ xié fēi。
又闻甘泉宫,召按西边事。yòu wén gān quán gōng,zhào àn xī biān shì。
乡导不乏兴,应须故时吏。xiāng dǎo bù fá xīng,yīng xū gù shí lì。
家乡空荡尽,枯骨终远弃。jiā xiāng kōng dàng jǐn,kū gǔ zhōng yuǎn qì。
吁嗟哉,丈夫功成差足乐,不如贫贱佣力作。xū jiē zāi,zhàng fū gōng chéng chà zú lè,bù rú pín jiàn yōng lì zuò。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

子相草堂夜话

王世贞

闻道青莲客,新乘五马车。wén dào qīng lián kè,xīn chéng wǔ mǎ chē。
亦知多忤世,无那转怜渠。yì zhī duō wǔ shì,wú nà zhuǎn lián qú。
长揖难官长,高吟恐簿书。zhǎng yī nán guān zhǎng,gāo yín kǒng bù shū。
因逢同病者,北望更踌蹰。yīn féng tóng bìng zhě,běi wàng gèng chóu chú。

登太白楼

王世贞

昔闻李供奉,长啸独登楼。xī wén lǐ gōng fèng,zhǎng xiào dú dēng lóu。
此地一垂顾,高名百代留。cǐ dì yī chuí gù,gāo míng bǎi dài liú。
白云海色曙,明月天门秋。bái yún hǎi sè shǔ,míng yuè tiān mén qiū。
欲竟重来者,潺湲济水流。yù jìng zhòng lái zhě,chán yuán jì shuǐ liú。

初夏燕京南陌

王世贞

落日散平楚,馀春留远阡。luò rì sàn píng chǔ,yú chūn liú yuǎn qiān。
问津礼樵叟,下马拾榆钱。wèn jīn lǐ qiáo sǒu,xià mǎ shí yú qián。
白挟千峰雨,青迷万灶烟。bái xié qiān fēng yǔ,qīng mí wàn zào yān。
笛声丛薄内,宛似太湖田。dí shēng cóng báo nèi,wǎn shì tài hú tián。

闻彰德寇起志感

王世贞

此际潢池警,横行自豫方。cǐ jì huáng chí jǐng,héng xíng zì yù fāng。
孤城压晕黑,千骑宿霾黄。gū chéng yā yūn hēi,qiān qí sù mái huáng。
衷甲谋非拙,横行势可当。zhōng jiǎ móu fēi zhuō,héng xíng shì kě dāng。
如闻天下险,或恐向敖仓。rú wén tiān xià xiǎn,huò kǒng xiàng áo cāng。

闻彰德寇起志感

王世贞

南北殊忧难,中原近若何。nán běi shū yōu nán,zhōng yuán jìn ruò hé。
向来论守相,或恐致兵戈。xiàng lái lùn shǒu xiāng,huò kǒng zhì bīng gē。
枳棘春偏晚,风霜暮自多。zhǐ jí chūn piān wǎn,fēng shuāng mù zì duō。
始闻徵渤海,垂白竟蹉跎。shǐ wén zhēng bó hǎi,chuí bái jìng cuō tuó。

闻彰德寇起志感

王世贞

汝辈劳宵旰,徵兵几道闻。rǔ bèi láo xiāo gàn,zhēng bīng jǐ dào wén。
虎符新使者,猿臂故将军。hǔ fú xīn shǐ zhě,yuán bì gù jiāng jūn。
鼓叠漻堤浪,旌连亳社云。gǔ dié liáo dī làng,jīng lián bó shè yún。
只今惟一战,白羽莫纷纷。zhǐ jīn wéi yī zhàn,bái yǔ mò fēn fēn。

送王生下第秋归

王世贞

婆娑蓟门柳,来往惜年华。pó suō jì mén liǔ,lái wǎng xī nián huá。
楚客停舟夜,胡姬卖酒家。chǔ kè tíng zhōu yè,hú jī mài jiǔ jiā。
枻歌南去近,书雁北行斜。yì gē nán qù jìn,shū yàn běi xíng xié。
此际毋挥泪,秋风江上花。cǐ jì wú huī lèi,qiū fēng jiāng shàng huā。

庚戌秋有约吴峻伯不就赋此

王世贞

汉树淹边月,天都拂塞尘。hàn shù yān biān yuè,tiān dōu fú sāi chén。
九关虚虎豹,层阁望麒麟。jiǔ guān xū hǔ bào,céng gé wàng qí lín。
社稷群公手,兵戈一介身。shè jì qún gōng shǒu,bīng gē yī jiè shēn。
请缨还请剑,慷慨涕沾巾。qǐng yīng hái qǐng jiàn,kāng kǎi tì zhān jīn。

夏日游弘慈寺僧祈雨乞午斋而出

王世贞

此日依莲社,真成戒酒杯。cǐ rì yī lián shè,zhēn chéng jiè jiǔ bēi。
胡僧多宝座,士女献花台。hú sēng duō bǎo zuò,shì nǚ xiàn huā tái。
说法老龙去,随缘甘雨来。shuō fǎ lǎo lóng qù,suí yuán gān yǔ lái。
冲泥予不厌,骑马夜能回。chōng ní yǔ bù yàn,qí mǎ yè néng huí。

天宁寺晨起即事

王世贞

小榻栖兰若,朝来得纵眠。xiǎo tà qī lán ruò,cháo lái dé zòng mián。
依依上窗日,隐隐隔墟烟。yī yī shàng chuāng rì,yǐn yǐn gé xū yān。
偶转昙花径,闲翻贝叶编。ǒu zhuǎn tán huā jìng,xián fān bèi yè biān。
随缘可度日,无意更求禅。suí yuán kě dù rì,wú yì gèng qiú chán。

沙河桥

王世贞

何年鞭禹石,突兀亘沙洲。hé nián biān yǔ shí,tū wù gèn shā zhōu。
山接垂虹势,波穿偃月流。shān jiē chuí hóng shì,bō chuān yǎn yuè liú。
寝园高自见,车马迥生愁。qǐn yuán gāo zì jiàn,chē mǎ jiǒng shēng chóu。
不敢题红叶,知他达御沟。bù gǎn tí hóng yè,zhī tā dá yù gōu。

赠汤少府子重

王世贞

彭泽古达者,簿书安可羁。péng zé gǔ dá zhě,bù shū ān kě jī。
逢人羞作吏,竟日坐谈诗。féng rén xiū zuò lì,jìng rì zuò tán shī。
春暖花源寂,云深药径迟。chūn nuǎn huā yuán jì,yún shēn yào jìng chí。
圣朝如可恋,未有去来辞。shèng cháo rú kě liàn,wèi yǒu qù lái cí。

得家君楚中信

王世贞

不见衡阳雁,新年入夏初。bù jiàn héng yáng yàn,xīn nián rù xià chū。
忽逢江上信,疑是梦中书。hū féng jiāng shàng xìn,yí shì mèng zhōng shū。
楚甸春衣薄,燕山夜枕虚。chǔ diān chūn yī báo,yàn shān yè zhěn xū。
白云犹在眼,凝望意何如。bái yún yóu zài yǎn,níng wàng yì hé rú。

初葺省中西亭

王世贞

仲长慕清旷,潘岳赋闲居。zhòng zhǎng mù qīng kuàng,pān yuè fù xián jū。
吾亦闻斯语,畴能返故庐。wú yì wén sī yǔ,chóu néng fǎn gù lú。
得闲聊假息,随意试抽书。dé xián liáo jiǎ xī,suí yì shì chōu shū。
公署长如此,金门大隐馀。gōng shǔ zhǎng rú cǐ,jīn mén dà yǐn yú。

初葺省中西亭

王世贞

固爱春阴好,兼愁秋雨声。gù ài chūn yīn hǎo,jiān chóu qiū yǔ shēng。
以兹无所植,独坐有馀清。yǐ zī wú suǒ zhí,dú zuò yǒu yú qīng。
岸帻浮云度,摊书落照明。àn zé fú yún dù,tān shū luò zhào míng。
避人吾已足,何事更经营。bì rén wú yǐ zú,hé shì gèng jīng yíng。