古诗词

东武吟

王世贞

罢鸟厌离枝,罢客厌离乡。bà niǎo yàn lí zhī,bà kè yàn lí xiāng。
听君行泣复坐诉,令我断绝少年肠。tīng jūn xíng qì fù zuò sù,lìng wǒ duàn jué shǎo nián cháng。
始从张侯号博望,寻源凿空竟西方。shǐ cóng zhāng hóu hào bó wàng,xún yuán záo kōng jìng xī fāng。
问君何所历,身毒安息大月支。wèn jūn hé suǒ lì,shēn dú ān xī dà yuè zhī。
问君何所见,深目高鼻卷眉髭。wèn jūn hé suǒ jiàn,shēn mù gāo bí juǎn méi zī。
其人何所宝,葡萄汗血香都夷。qí rén hé suǒ bǎo,pú táo hàn xuè xiāng dōu yí。
其俗何所尚,嗜利轻杀易汉儿。qí sú hé suǒ shàng,shì lì qīng shā yì hàn ér。
结营勃律河,士卒樵汲供炊麋。jié yíng bó lǜ hé,shì zú qiáo jí gōng chuī mí。
斧冰十指半堕落,又有猛兽搏食之。fǔ bīng shí zhǐ bàn duò luò,yòu yǒu měng shòu bó shí zhī。
经行十三载,皮肉消尽馀音声。jīng xíng shí sān zài,pí ròu xiāo jǐn yú yīn shēng。
音声固未改,舌强亦难明。yīn shēng gù wèi gǎi,shé qiáng yì nán míng。
忽睹嵬峨之宫阙,不敢遽谓长安城。hū dǔ wéi é zhī gōng quē,bù gǎn jù wèi zhǎng ān chéng。
不知张侯见天子何所言,独封大邑金帛蕃,甲第亦轩轩。bù zhī zhāng hóu jiàn tiān zi hé suǒ yán,dú fēng dà yì jīn bó fān,jiǎ dì yì xuān xuān。
馀者公车门,十上不得论。yú zhě gōng chē mén,shí shàng bù dé lùn。
最后稍为郎,给钱十万令还乡。zuì hòu shāo wèi láng,gěi qián shí wàn lìng hái xiāng。
庐井渐非故,急欲问爷娘。lú jǐng jiàn fēi gù,jí yù wèn yé niáng。
行逢耆旧为相指,双冢累累置道旁。xíng féng qí jiù wèi xiāng zhǐ,shuāng zhǒng lèi lèi zhì dào páng。
新妇逐他人,他人生儿已扶床。xīn fù zhú tā rén,tā rén shēng ér yǐ fú chuáng。
对讫始大悲,耆旧内相疑。duì qì shǐ dà bēi,qí jiù nèi xiāng yí。
别时朱颜复鬒鬓,今来其人鬼邪非。bié shí zhū yán fù zhěn bìn,jīn lái qí rén guǐ xié fēi。
又闻甘泉宫,召按西边事。yòu wén gān quán gōng,zhào àn xī biān shì。
乡导不乏兴,应须故时吏。xiāng dǎo bù fá xīng,yīng xū gù shí lì。
家乡空荡尽,枯骨终远弃。jiā xiāng kōng dàng jǐn,kū gǔ zhōng yuǎn qì。
吁嗟哉,丈夫功成差足乐,不如贫贱佣力作。xū jiē zāi,zhàng fū gōng chéng chà zú lè,bù rú pín jiàn yōng lì zuò。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

答吴明卿

王世贞

风尘催间阔,海岳问离居。fēng chén cuī jiān kuò,hǎi yuè wèn lí jū。
数掩蛾眉镜,难凭雁足书。shù yǎn é méi jìng,nán píng yàn zú shū。
物情吾岂敢,诗态尔何如。wù qíng wú qǐ gǎn,shī tài ěr hé rú。
莫作穷途恨,千秋幸未疏。mò zuò qióng tú hèn,qiān qiū xìng wèi shū。

答吴明卿

王世贞

七尺如龙马,纵横铁裲裆。qī chǐ rú lóng mǎ,zòng héng tiě liǎng dāng。
试言开府使,何似尚书郎。shì yán kāi fǔ shǐ,hé shì shàng shū láng。
老去身终掷,思归事未偿。lǎo qù shēn zhōng zhì,sī guī shì wèi cháng。
中原一片地,白羽正相望。zhōng yuán yī piàn dì,bái yǔ zhèng xiāng wàng。

青社驿遇同年苏比部兄北上有赠

王世贞

小驿灯垂烬,无言思欲飞。xiǎo yì dēng chuí jìn,wú yán sī yù fēi。
十年君执戟,双鬓客沾衣。shí nián jūn zhí jǐ,shuāng bìn kè zhān yī。
白骨徵求在,黄金故旧非。bái gǔ zhēng qiú zài,huáng jīn gù jiù fēi。
帝京如有问,早晚北山薇。dì jīng rú yǒu wèn,zǎo wǎn běi shān wēi。

答王新甫

王世贞

使君殊好在,五马看仍骢。shǐ jūn shū hǎo zài,wǔ mǎ kàn réng cōng。
说剑丰城色,振衣天柱风。shuō jiàn fēng chéng sè,zhèn yī tiān zhù fēng。
宦携心事远,诗离物情工。huàn xié xīn shì yuǎn,shī lí wù qíng gōng。
满目交游态,高秋有一鸿。mǎn mù jiāo yóu tài,gāo qiū yǒu yī hóng。

答王新甫

王世贞

问讯劳相及,秋风阻奋飞。wèn xùn láo xiāng jí,qiū fēng zǔ fèn fēi。
地垂齐海尽,天入汉京微。dì chuí qí hǎi jǐn,tiān rù hàn jīng wēi。
姓字人堪避,文章计转非。xìng zì rén kān bì,wén zhāng jì zhuǎn fēi。
报君应不解,笋蕨故园肥。bào jūn yīng bù jiě,sǔn jué gù yuán féi。

长山道中

王世贞

荒禽暮俱敛,游子尚无还。huāng qín mù jù liǎn,yóu zi shàng wú hái。
道路真侨治,衣冠可驻颜。dào lù zhēn qiáo zhì,yī guān kě zhù yán。
坐销长短日,惭问往来山。zuò xiāo zhǎng duǎn rì,cán wèn wǎng lái shān。
倘数人间地,何方定是闲。tǎng shù rén jiān dì,hé fāng dìng shì xián。

夜坐长山署中

王世贞

觅句惊从得,呼杯幸勿空。mì jù jīng cóng dé,hū bēi xìng wù kōng。
句堪今日老,杯借片时雄。jù kān jīn rì lǎo,bēi jiè piàn shí xióng。
项领纷成态,腰支转未工。xiàng lǐng fēn chéng tài,yāo zhī zhuǎn wèi gōng。
翛翛故园竹,偏在月明中。xiāo xiāo gù yuán zhú,piān zài yuè míng zhōng。

署中槐树摇落有感

王世贞

婆娑两槐树,生意若无冯。pó suō liǎng huái shù,shēng yì ruò wú féng。
明月不相媚,朔风时见陵。míng yuè bù xiāng mèi,shuò fēng shí jiàn líng。
枝寒过倦鸟,影瘦入残灯。zhī hán guò juàn niǎo,yǐng shòu rù cán dēng。
为寄云烟道,春来倘郁蒸。wèi jì yún yān dào,chūn lái tǎng yù zhēng。

不寐

王世贞

幞被据匡床,薰炉袅篆香。fú bèi jù kuāng chuáng,xūn lú niǎo zhuàn xiāng。
绪风低宿树,孤月净兼霜。xù fēng dī sù shù,gū yuè jìng jiān shuāng。
戍鼓交偏缓,寒鸡报转长。shù gǔ jiāo piān huǎn,hán jī bào zhuǎn zhǎng。
不眠须起舞,尘匣暗干将。bù mián xū qǐ wǔ,chén xiá àn gàn jiāng。

雪夜独坐

王世贞

庭皋澹如水,袅袅雪仍垂。tíng gāo dàn rú shuǐ,niǎo niǎo xuě réng chuí。
疏竹俄相并,栖乌迥对疑。shū zhú é xiāng bìng,qī wū jiǒng duì yí。
垆香收煮茗,漏刻过吟诗。lú xiāng shōu zhǔ míng,lòu kè guò yín shī。
宴坐将何道,沈冥识者谁。yàn zuò jiāng hé dào,shěn míng shí zhě shuí。

李伯承迁尚宝丞却寄

王世贞

偶展除书读,弹冠有姓名。ǒu zhǎn chú shū dú,dàn guān yǒu xìng míng。
谁其尚符玺,君未厌承明。shuí qí shàng fú xǐ,jūn wèi yàn chéng míng。
儤直依温树,裁诗忆露茎。bào zhí yī wēn shù,cái shī yì lù jīng。
亦知东海上,蚤晚碧云生。yì zhī dōng hǎi shàng,zǎo wǎn bì yún shēng。

寄顺甫比部

王世贞

展转今三仕,蹉跎尚一官。zhǎn zhuǎn jīn sān shì,cuō tuó shàng yī guān。
重来秋署色,恐失岁星寒。zhòng lái qiū shǔ sè,kǒng shī suì xīng hán。
计悟空言晚,身容薄禄宽。jì wù kōng yán wǎn,shēn róng báo lù kuān。
只应骑马出,庭雪映书残。zhǐ yīng qí mǎ chū,tíng xuě yìng shū cán。

除夜有感

王世贞

欲尽难留日,将归末果身。yù jǐn nán liú rì,jiāng guī mò guǒ shēn。
生涯元客岁,物意向王春。shēng yá yuán kè suì,wù yì xiàng wáng chūn。
北极龙文古,明堂象魏新。běi jí lóng wén gǔ,míng táng xiàng wèi xīn。
鸣珂又朝列,谁与念波臣。míng kē yòu cháo liè,shuí yǔ niàn bō chén。

峻伯将至先以诗来走笔邀之

王世贞

忽报嵇康驾,频呼阮籍杯。hū bào jī kāng jià,pín hū ruǎn jí bēi。
乾坤双眼对,海岱故人来。qián kūn shuāng yǎn duì,hǎi dài gù rén lái。
雪入朱弦尽,春留彩笔开。xuě rù zhū xián jǐn,chūn liú cǎi bǐ kāi。
欲东虽马首,无乃一徘徊。yù dōng suī mǎ shǒu,wú nǎi yī pái huái。

应在明迁职方

王世贞

忽汝新参幕,仍吾旧剖符。hū rǔ xīn cān mù,réng wú jiù pōu fú。
事违同涕泪,身在各艰虞。shì wéi tóng tì lèi,shēn zài gè jiān yú。
霜霰青阳晚,风尘白日孤。shuāng xiàn qīng yáng wǎn,fēng chén bái rì gū。
毋将岁寒意,宛转媚春芜。wú jiāng suì hán yì,wǎn zhuǎn mèi chūn wú。