古诗词

乐府变十九首治兵使者行当雁门太守

王世贞

娄猪化为龙,头角故不分。lóu zhū huà wèi lóng,tóu jiǎo gù bù fēn。
贪狼长百兽,那不食其群。tān láng zhǎng bǎi shòu,nà bù shí qí qún。
有何短老公,自称大将军。yǒu hé duǎn lǎo gōng,zì chēng dà jiāng jūn。
从兵三十万,华盖若飘云。cóng bīng sān shí wàn,huá gài ruò piāo yún。
尺一丹棱箧,细刺蛟螭文。chǐ yī dān léng qiè,xì cì jiāo chī wén。
一署臣某字,直入铜龙门。yī shǔ chén mǒu zì,zhí rù tóng lóng mén。
忽开青天笑,雷公不得闻。hū kāi qīng tiān xiào,léi gōng bù dé wén。
前驱碧眼儿,惯骑大宛驹。qián qū bì yǎn ér,guàn qí dà wǎn jū。
与公同卧起,锦带貂襜褕。yǔ gōng tóng wò qǐ,jǐn dài diāo chān yú。
朝令谒天子,暮令拜单于。cháo lìng yè tiān zi,mù lìng bài dān yú。
单于开箧看,中有尺一书。dān yú kāi qiè kàn,zhōng yǒu chǐ yī shū。
织成紫?毹,恰恰覆穹庐。zhī chéng zǐ shū,qià qià fù qióng lú。
犀毗黄金造,密嵌珊瑚珠。xī pí huáng jīn zào,mì qiàn shān hú zhū。
团龙五色帛,百匹为一角。tuán lóng wǔ sè bó,bǎi pǐ wèi yī jiǎo。
单于大欢喜,亲为割肉炙。dān yú dà huān xǐ,qīn wèi gē ròu zhì。
小妇弹琵琶,大妇奉羊酪。xiǎo fù dàn pí pá,dà fù fèng yáng lào。
手取一束箭,墨文何错落。shǒu qǔ yī shù jiàn,mò wén hé cuò luò。
为语而将军,物微意不薄。wèi yǔ ér jiāng jūn,wù wēi yì bù báo。
箭锋但相近,各各相引却。jiàn fēng dàn xiāng jìn,gè gè xiāng yǐn què。
归还告将军,将军大欢喜。guī hái gào jiāng jūn,jiāng jūn dà huān xǐ。
今年敌却去,好复开茅土。jīn nián dí què qù,hǎo fù kāi máo tǔ。
幕府上功簿,两两对金紫。mù fǔ shàng gōng bù,liǎng liǎng duì jīn zǐ。
鬼伯何催促,将军向蒿里。guǐ bó hé cuī cù,jiāng jūn xiàng hāo lǐ。
严霜一夜零,华堂遍荆杞。yán shuāng yī yè líng,huá táng biàn jīng qǐ。
翩翩执金吾,缇骑类貔虎。piān piān zhí jīn wú,tí qí lèi pí hǔ。
急为发其私,丞相下御史。jí wèi fā qí sī,chéng xiāng xià yù shǐ。
支磔将军骸,分枭十二边。zhī zhé jiāng jūn hái,fēn xiāo shí èr biān。
车裂两分张,刬肉施乌鸢。chē liè liǎng fēn zhāng,chǎn ròu shī wū yuān。
红颜夫人妇,悬首映旌旃。hóng yán fū rén fù,xuán shǒu yìng jīng zhān。
白面羽林郎,含咽向重泉。bái miàn yǔ lín láng,hán yàn xiàng zhòng quán。
小女配人奴,歌舞侯家筵。xiǎo nǚ pèi rén nú,gē wǔ hóu jiā yán。
田园亿千彊,各自称新阡。tián yuán yì qiān jiàng,gè zì chēng xīn qiān。
生为众人恨,死为众鬼怜。shēng wèi zhòng rén hèn,sǐ wèi zhòng guǐ lián。
寄语二心臣,贻臭空万年。jì yǔ èr xīn chén,yí chòu kōng wàn nián。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

怀容城生

王世贞

已决千秋事,还馀万死身。yǐ jué qiān qiū shì,hái yú wàn sǐ shēn。
避人应有惜,谈尔竟难真。bì rén yīng yǒu xī,tán ěr jìng nán zhēn。
鸟雀同迷岁,荆榛可望春。niǎo què tóng mí suì,jīng zhēn kě wàng chūn。
不知缧绁畔,谁与授书频。bù zhī léi xiè pàn,shuí yǔ shòu shū pín。

送姜君之衡山令

王世贞

尔去神明宰,青山治不难。ěr qù shén míng zǎi,qīng shān zhì bù nán。
祝融天一线,石柱雨千盘。zhù róng tiān yī xiàn,shí zhù yǔ qiān pán。
雁自南荒尽,凫还北极看。yàn zì nán huāng jǐn,fú hái běi jí kàn。
中台今太史,应识汉郎官。zhōng tái jīn tài shǐ,yīng shí hàn láng guān。

正月八日城西访徐尚宝出使还

王世贞

遇尔城西陌,初停四牡驰。yù ěr chéng xī mò,chū tíng sì mǔ chí。
乍晴为榖日,今雨正瓜时。zhà qíng wèi gǔ rì,jīn yǔ zhèng guā shí。
暝色过谈易,春泥策蹇迟。míng sè guò tán yì,chūn ní cè jiǎn chí。
畏闻乡井事,群盗乱如丝。wèi wén xiāng jǐng shì,qún dào luàn rú sī。

访汝厚善果寺

王世贞

客居兰若远,为尔特相寻。kè jū lán ruò yuǎn,wèi ěr tè xiāng xún。
宦迹容颜在,离怀鬓发深。huàn jì róng yán zài,lí huái bìn fā shēn。
暮生高殿角,春入古槐阴。mù shēng gāo diàn jiǎo,chūn rù gǔ huái yīn。
更有弥天话,能淹不住心。gèng yǒu mí tiān huà,néng yān bù zhù xīn。

春日郊游有怀于鳞

王世贞

春甸堪吟醉,何妨藉草留。chūn diān kān yín zuì,hé fáng jí cǎo liú。
醉扶天地语,吟压古今愁。zuì fú tiān dì yǔ,yín yā gǔ jīn chóu。
钜鹿山层去,卢龙日乱流。jù lù shān céng qù,lú lóng rì luàn liú。
将心向谁剖,真觉此生浮。jiāng xīn xiàng shuí pōu,zhēn jué cǐ shēng fú。

赠魏顺甫

王世贞

此道榛芜日,谁当草昧才。cǐ dào zhēn wú rì,shuí dāng cǎo mèi cái。
用专愁鹘视,心远钓鳌回。yòng zhuān chóu gǔ shì,xīn yuǎn diào áo huí。
狂简缘吾得,声名舍众裁。kuáng jiǎn yuán wú dé,shēng míng shě zhòng cái。
须令屈宋后,岳色重崔嵬。xū lìng qū sòng hòu,yuè sè zhòng cuī wéi。

与子与诸君即席分赋得瓜

王世贞

缑圃垂玄骭,雕盘荐绿沉。gōu pǔ chuí xuán gàn,diāo pán jiàn lǜ chén。
疑萍耀朝日,过麝失春阴。yí píng yào cháo rì,guò shè shī chūn yīn。
黄台太子咏,青门故侯吟。huáng tái tài zi yǒng,qīng mén gù hóu yín。
假彼寒暑候,消予荣辱心。jiǎ bǐ hán shǔ hòu,xiāo yǔ róng rǔ xīn。

再赋得鱼

王世贞

湖海群分寄,悠然意与深。hú hǎi qún fēn jì,yōu rán yì yǔ shēn。
相教惟出入,于道有浮沉。xiāng jiào wéi chū rù,yú dào yǒu fú chén。
未展垂天翼,犹纡立极心。wèi zhǎn chuí tiān yì,yóu yū lì jí xīn。
宁知子非我,聊复恋蹄涔。níng zhī zi fēi wǒ,liáo fù liàn tí cén。

王世贞

零落先朋旧,艰危但甲兵。líng luò xiān péng jiù,jiān wēi dàn jiǎ bīng。
陆沉应有任,瓦解向谁明。lù chén yīng yǒu rèn,wǎ jiě xiàng shuí míng。
展转疑吾道,低回愧此生。zhǎn zhuǎn yí wú dào,dī huí kuì cǐ shēng。
不知巫峡水,流恨几时平。bù zhī wū xiá shuǐ,liú hèn jǐ shí píng。

赠杨翁

王世贞

达者王孙后,清时乐未涯。dá zhě wáng sūn hòu,qīng shí lè wèi yá。
诸贤典属国,千树素封家。zhū xián diǎn shǔ guó,qiān shù sù fēng jiā。
邻竹肩舆过,春云席帽斜。lín zhú jiān yú guò,chūn yún xí mào xié。
兵戈未须念,源水秘桃花。bīng gē wèi xū niàn,yuán shuǐ mì táo huā。

春日同子与顺甫游姚园分韵四首

王世贞

小苑停游骑,春衣试缓风。xiǎo yuàn tíng yóu qí,chūn yī shì huǎn fēng。
地容啼鸟合,天借乱崖通。dì róng tí niǎo hé,tiān jiè luàn yá tōng。
草色已骄绿,桃花难禁红。cǎo sè yǐ jiāo lǜ,táo huā nán jìn hóng。
科头仗解醉,非是学山公。kē tóu zhàng jiě zuì,fēi shì xué shān gōng。

春日同子与顺甫游姚园分韵四首

王世贞

休沐知余简,幽期细讨论。xiū mù zhī yú jiǎn,yōu qī xì tǎo lùn。
共夸韦氏曲,遥并辟疆园。gòng kuā wéi shì qū,yáo bìng pì jiāng yuán。
落日驱诗语,高天下酒尊。luò rì qū shī yǔ,gāo tiān xià jiǔ zūn。
暂来应有悟,丘壑此身存。zàn lái yīng yǒu wù,qiū hè cǐ shēn cún。

春日同子与顺甫游姚园分韵四首

王世贞

尔辈成三益,园亭胜颇兼。ěr bèi chéng sān yì,yuán tíng shèng pǒ jiān。
春云催淡荡,寒暝阁廉纤。chūn yún cuī dàn dàng,hán míng gé lián xiān。
黄鸟惊搔首,幽枝出卷帘。huáng niǎo jīng sāo shǒu,yōu zhī chū juǎn lián。
莫愁归骑促,残日挂峰尖。mò chóu guī qí cù,cán rì guà fēng jiān。

春日同子与顺甫游姚园分韵四首

王世贞

事事心相契,难知可易忘。shì shì xīn xiāng qì,nán zhī kě yì wàng。
片云为碣石,残雨即沧浪。piàn yún wèi jié shí,cán yǔ jí cāng làng。
草重杯堪席,花肥蜜欲房。cǎo zhòng bēi kān xí,huā féi mì yù fáng。
醉来须袒跣,知尔恕吾狂。zuì lái xū tǎn xiǎn,zhī ěr shù wú kuáng。

清明

王世贞

此日长安陌,光辉自玉珂。cǐ rì zhǎng ān mò,guāng huī zì yù kē。
禁烟寒旧少,愁鬼岁新多。jìn yān hán jiù shǎo,chóu guǐ suì xīn duō。
满地谋生拙,殊方逼逝过。mǎn dì móu shēng zhuō,shū fāng bī shì guò。
未须推物理,天地竟如何。wèi xū tuī wù lǐ,tiān dì jìng rú hé。