古诗词

中丞行当雁门太守

王世贞

陆行疲车马,水行费舟航。lù xíng pí chē mǎ,shuǐ xíng fèi zhōu háng。
壮男罢耕耒,小妇抛蚕筐。zhuàng nán bà gēng lěi,xiǎo fù pāo cán kuāng。
商贾为废市,担者弛其装。shāng jiǎ wèi fèi shì,dān zhě chí qí zhuāng。
老父携弱儿,踉跄趋且僵。lǎo fù xié ruò ér,liáng qiāng qū qiě jiāng。
一州十七邑,倾都以彷徨。yī zhōu shí qī yì,qīng dōu yǐ páng huáng。
借问何所之,云送我郭公。jiè wèn hé suǒ zhī,yún sòng wǒ guō gōng。
郭公未下车,十室九尚空。guō gōng wèi xià chē,shí shì jiǔ shàng kōng。
郭公下车后,流徙即其宫。guō gōng xià chē hòu,liú xǐ jí qí gōng。
朝下赈粟书,夕上蠲租章。cháo xià zhèn sù shū,xī shàng juān zū zhāng。
去彼蟊与螟,树我稻与桑。qù bǐ máo yǔ míng,shù wǒ dào yǔ sāng。
一檄饱我饥,再檄起痍伤。yī xí bǎo wǒ jī,zài xí qǐ yí shāng。
三檄潢池内,帖帖波不扬。sān xí huáng chí nèi,tiē tiē bō bù yáng。
连城千万家,家家有郭公。lián chéng qiān wàn jiā,jiā jiā yǒu guō gōng。
百吏当谳案,案案有郭公。bǎi lì dāng yàn àn,àn àn yǒu guō gōng。
原田锄春雨,公若亲劝农。yuán tián chú chūn yǔ,gōng ruò qīn quàn nóng。
横海出楼船,公若亲在行。héng hǎi chū lóu chuán,gōng ruò qīn zài xíng。
弱者忘其弱,强者讳其强。ruò zhě wàng qí ruò,qiáng zhě huì qí qiáng。
日为郭公日,霜者郭公霜。rì wèi guō gōng rì,shuāng zhě guō gōng shuāng。
初旭映东嵎,郭公坐堂皇。chū xù yìng dōng yú,guō gōng zuò táng huáng。
出则剖盈庭,入则理堆床。chū zé pōu yíng tíng,rù zé lǐ duī chuáng。
退食无三簋,解劳仅三觞。tuì shí wú sān guǐ,jiě láo jǐn sān shāng。
目不睹优施,耳不听清商。mù bù dǔ yōu shī,ěr bù tīng qīng shāng。
席客唯笾豆,实篚鲜玄黄。xí kè wéi biān dòu,shí fěi xiān xuán huáng。
不发居间书,不畏黄门郎。bù fā jū jiān shū,bù wèi huáng mén láng。
谁妒我郭公,嗟嗟彼狡童。shuí dù wǒ guō gōng,jiē jiē bǐ jiǎo tóng。
彼狡亦何知,畴能掩帝聪。bǐ jiǎo yì hé zhī,chóu néng yǎn dì cōng。
臣某诚无状,臣斥分固当。chén mǒu chéng wú zhuàng,chén chì fēn gù dāng。
贝锦亦有丝,薏苡亦有囊。bèi jǐn yì yǒu sī,yì yǐ yì yǒu náng。
浮尘翳明镜,磨之当益光。fú chén yì míng jìng,mó zhī dāng yì guāng。
重袖襺都梁,发之当益芳。zhòng xiù jiǎn dōu liáng,fā zhī dāng yì fāng。
德星在女牛,一夜徙他方。dé xīng zài nǚ niú,yī yè xǐ tā fāng。
甘霖正霢霂,改润隔塍秧。gān lín zhèng mài mù,gǎi rùn gé chéng yāng。
蹇驴困康庄,骐骥眼大荒。jiǎn lǘ kùn kāng zhuāng,qí jì yǎn dà huāng。
伯乐一相顾,天路遂腾骧。bó lè yī xiāng gù,tiān lù suì téng xiāng。
愿公健匕箸,愿公寿无疆。yuàn gōng jiàn bǐ zhù,yuàn gōng shòu wú jiāng。
公以衮衣来,竹马满道傍。gōng yǐ gǔn yī lái,zhú mǎ mǎn dào bàng。
今日悲相别,别后莫相忘。jīn rì bēi xiāng bié,bié hòu mò xiāng wàng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

辰玉应试留都赋此赠之兼赠孟孺

王世贞

徐卿子同好,翩翩厉风翼。xú qīng zi tóng hǎo,piān piān lì fēng yì。
今日双南金,他时契与稷。jīn rì shuāng nán jīn,tā shí qì yǔ jì。
毋轻露宵光,世眼易为白。wú qīng lù xiāo guāng,shì yǎn yì wèi bái。

冯京兆先生挂冠其子咸甫赴公车言别需一言之赠

王世贞

冯唐厌郎署,拂衣卧沧洲。féng táng yàn láng shǔ,fú yī wò cāng zhōu。
有子字王孙,颇与史长游。yǒu zi zì wáng sūn,pǒ yǔ shǐ zhǎng yóu。
冥志越三坟,英风隘九州。míng zhì yuè sān fén,yīng fēng ài jiǔ zhōu。
飘然赴公车,甲第焉足酬。piāo rán fù gōng chē,jiǎ dì yān zú chóu。
三语司空掾,一疏富人侯。sān yǔ sī kōng yuàn,yī shū fù rén hóu。
鄙意稍不然,良玉戒暗投。bǐ yì shāo bù rán,liáng yù jiè àn tóu。
不睹长安市,谈笑生戈矛。bù dǔ zhǎng ān shì,tán xiào shēng gē máo。
桃李驾春风,献态不自羞。táo lǐ jià chūn fēng,xiàn tài bù zì xiū。
憔悴离根株,零落委道周。qiáo cuì lí gēn zhū,líng luò wěi dào zhōu。
窃窥松与柏,偃蹇若潜虬。qiè kuī sōng yǔ bǎi,yǎn jiǎn ruò qián qiú。
郁作清庙材,竟为匠石收。yù zuò qīng miào cái,jìng wèi jiàng shí shōu。
出当承八柱,处当傲千秋。chū dāng chéng bā zhù,chù dāng ào qiān qiū。

答伯起丈见梦之作

王世贞

张卿留侯裔,中岁慕黄石。zhāng qīng liú hóu yì,zhōng suì mù huáng shí。
蚁观一世豪,消摇于八极。yǐ guān yī shì háo,xiāo yáo yú bā jí。
寄此漆园蝶,薄彼天门翼。jì cǐ qī yuán dié,báo bǐ tiān mén yì。
宵分尝梦余,披襟话玄白。xiāo fēn cháng mèng yú,pī jīn huà xuán bái。
恍若杨侍晨,亲絇子乔舄。huǎng ruò yáng shì chén,qīn qú zi qiáo xì。
绪语犹可寻,清徽倏难即。xù yǔ yóu kě xún,qīng huī shū nán jí。
起睹银汉秋,白榆何历历。qǐ dǔ yín hàn qiū,bái yú hé lì lì。
裁诗纪相赠,意我或有得。cái shī jì xiāng zèng,yì wǒ huò yǒu dé。
而我未解脱,凡情宛如昔。ér wǒ wèi jiě tuō,fán qíng wǎn rú xī。
焉能他心通,作汝屋梁色。yān néng tā xīn tōng,zuò rǔ wū liáng sè。
欲驰乐令驾,一解卫生惑。yù chí lè lìng jià,yī jiě wèi shēng huò。
试观醒后身,何如梦中觌。shì guān xǐng hòu shēn,hé rú mèng zhōng dí。

宜兴吴詹簿见贻山海珍错走笔为谢

王世贞

岩卧应未深,故人迹能继。yán wò yīng wèi shēn,gù rén jì néng jì。
虽辞何胤肉,尚余许询馈。suī cí hé yìn ròu,shàng yú xǔ xún kuì。
麋脍披玉鲜,茵蔯缕丝细。mí kuài pī yù xiān,yīn chén lǚ sī xì。
食指了不惊,馋口喧儿辈。shí zhǐ le bù jīng,chán kǒu xuān ér bèi。
亦知人天供,奈此禅悦味。yì zhī rén tiān gōng,nài cǐ chán yuè wèi。

为汀州王别驾大颐赠彭司理而珩

王世贞

汉庭贵张赵,文吏争读律。hàn tíng guì zhāng zhào,wén lì zhēng dú lǜ。
吾独爱彭宣,时时饰经术。wú dú ài péng xuān,shí shí shì jīng shù。
霢霂使车雨,晶濙讼庭日。mài mù shǐ chē yǔ,jīng yíng sòng tíng rì。
数登谢公楼,一挥始兴笔。shù dēng xiè gōng lóu,yī huī shǐ xīng bǐ。
推按汀溪写,拄笏西山入。tuī àn tīng xī xiě,zhǔ hù xī shān rù。
别驾老安丰,为余颂画一。bié jià lǎo ān fēng,wèi yú sòng huà yī。
乞诗代虔刀,三事行可必。qǐ shī dài qián dāo,sān shì xíng kě bì。

岁暮即事杂言六章

王世贞

晨粥荡一瓯,饥即煨芋栗。chén zhōu dàng yī ōu,jī jí wēi yù lì。
拥衾就瞢腾,墐窦避萧瑟。yōng qīn jiù méng téng,jìn dòu bì xiāo sè。
守令不见存,山人无历日。shǒu lìng bù jiàn cún,shān rén wú lì rì。
有历固自佳,无历亦不必。yǒu lì gù zì jiā,wú lì yì bù bì。
谁道不知年,新年是初一。shuí dào bù zhī nián,xīn nián shì chū yī。

岁暮即事杂言六章

王世贞

七尺虎躯将,自言能学道。qī chǐ hǔ qū jiāng,zì yán néng xué dào。
舌底吐莲花,心头发残烧。shé dǐ tǔ lián huā,xīn tóu fā cán shāo。
东家怨除目,西家盼邸报。dōng jiā yuàn chú mù,xī jiā pàn dǐ bào。
欲出中既热,欲处唇亦燥。yù chū zhōng jì rè,yù chù chún yì zào。
何似两不关,蘧蘧睡一觉。hé shì liǎng bù guān,qú qú shuì yī jué。

岁暮即事杂言六章

王世贞

冲寒裹头出,剥啄何太紧。chōng hán guǒ tóu chū,bō zhuó hé tài jǐn。
征诗胜征税,责文如责进。zhēng shī shèng zhēng shuì,zé wén rú zé jìn。
才枯思复竭,拒之则不忍。cái kū sī fù jié,jù zhī zé bù rěn。
何不焚笔研,深山采薇菌。hé bù fén bǐ yán,shēn shān cǎi wēi jūn。
悭心久已无,名根或难尽。qiān xīn jiǔ yǐ wú,míng gēn huò nán jǐn。

岁暮即事杂言六章

王世贞

名场走豚犬,秋风偶先登。míng chǎng zǒu tún quǎn,qiū fēng ǒu xiān dēng。
乍闻亦欣然,门户或可冯。zhà wén yì xīn rán,mén hù huò kě féng。
双眉岂必蛾,谣诼从此兴。shuāng méi qǐ bì é,yáo zhuó cóng cǐ xīng。
兼复天雨雪,时时念凌兢。jiān fù tiān yǔ xuě,shí shí niàn líng jīng。
记取未遘时,廓然泯爱憎。jì qǔ wèi gòu shí,kuò rán mǐn ài zēng。

岁暮即事杂言六章

王世贞

天地岂不仁,来为乡邑雠。tiān dì qǐ bù rén,lái wèi xiāng yì chóu。
疫鬼日夜侵,尽室委阳侯。yì guǐ rì yè qīn,jǐn shì wěi yáng hóu。
长吏佐凶岁,存者复累囚。zhǎng lì zuǒ xiōng suì,cún zhě fù lèi qiú。
丈夫具七尺,岂但妻子谋。zhàng fū jù qī chǐ,qǐ dàn qī zi móu。
朝粥与夕蔬,一饱良足羞。cháo zhōu yǔ xī shū,yī bǎo liáng zú xiū。

岁暮即事杂言六章

王世贞

玄冥多骖驾,羲魄鲜停轸。xuán míng duō cān jià,xī pò xiān tíng zhěn。
故人偕密戚,落落晨星陨。gù rén xié mì qī,luò luò chén xīng yǔn。
沈沦酰中鸡,促数露下菌。shěn lún xiān zhōng jī,cù shù lù xià jūn。
新事久已知,偶然生不忍。xīn shì jiǔ yǐ zhī,ǒu rán shēng bù rěn。
却顾净居天,花冠亦萎顿。què gù jìng jū tiān,huā guān yì wēi dùn。

送周子礼太岳玄帝宫

王世贞

北极下明神,寄治参之峰。běi jí xià míng shén,jì zhì cān zhī fēng。
金宇薄太清,玄旗散灵风。jīn yǔ báo tài qīng,xuán qí sàn líng fēng。
皇王隆秩视,万姓皆朝宗。huáng wáng lóng zhì shì,wàn xìng jiē cháo zōng。
周郎江东彦,冥心事真空。zhōu láng jiāng dōng yàn,míng xīn shì zhēn kōng。
胡为挟瓣香,竭蹶趋其宫。hú wèi xié bàn xiāng,jié jué qū qí gōng。
我闻天大将,九有托帡幪。wǒ wén tiān dà jiāng,jiǔ yǒu tuō píng méng。
焉知非冒索,现身于其中。yān zhī fēi mào suǒ,xiàn shēn yú qí zhōng。
蕞尔酰鸡士,窥管安得通。zuì ěr xiān jī shì,kuī guǎn ān dé tōng。
勖哉颛子思,归语将无同。xù zāi zhuān zi sī,guī yǔ jiāng wú tóng。

即事

王世贞

爱弟不赴官,顽儿不登第。ài dì bù fù guān,wán ér bù dēng dì。
世法若小亏,于我乃私慰。shì fǎ ruò xiǎo kuī,yú wǒ nǎi sī wèi。
积阴乍收豁,春风满天地。jī yīn zhà shōu huō,chūn fēng mǎn tiān dì。
大家团圞头,相与明得意。dà jiā tuán luán tóu,xiāng yǔ míng dé yì。
得意者为何,共此恬憺味。dé yì zhě wèi hé,gòng cǐ tián dàn wèi。

初晴策杖东郊作

王世贞

二月行欲尽,寒阴始微蠲。èr yuè xíng yù jǐn,hán yīn shǐ wēi juān。
今朝策藜杖,行散步郊原。jīn cháo cè lí zhàng,xíng sàn bù jiāo yuán。
何不命浊醪,亭午自醺然。hé bù mìng zhuó láo,tíng wǔ zì xūn rán。
柔绿犹未匀,枯蘖乃望妍。róu lǜ yóu wèi yún,kū niè nǎi wàng yán。
造物不自功,偶然成后先。zào wù bù zì gōng,ǒu rán chéng hòu xiān。
但使受嘘拂,迟莫亦何言。dàn shǐ shòu xū fú,chí mò yì hé yán。

为印师设夜供偶然作

王世贞

适闻印师归,咄嗟供草具。shì wén yìn shī guī,duō jiē gōng cǎo jù。
燕笋斫春云,狗杞吠朝露。yàn sǔn zhuó chūn yún,gǒu qǐ fèi cháo lù。
辛香溢楚芹,柔甘调薯蓣。xīn xiāng yì chǔ qín,róu gān diào shǔ yù。
徐进宜城粥,玉脂恋湘箸。xú jìn yí chéng zhōu,yù zhī liàn xiāng zhù。
何必五鼎烹,所得良已饫。hé bì wǔ dǐng pēng,suǒ dé liáng yǐ yù。
回思鹄形子,半菽犹未固。huí sī gǔ xíng zi,bàn shū yóu wèi gù。
一甘纵足快,万古谁为度。yī gān zòng zú kuài,wàn gǔ shuí wèi dù。
与汝诵五观,毋为口腹误。yǔ rǔ sòng wǔ guān,wú wèi kǒu fù wù。