古诗词

中丞行当雁门太守

王世贞

陆行疲车马,水行费舟航。lù xíng pí chē mǎ,shuǐ xíng fèi zhōu háng。
壮男罢耕耒,小妇抛蚕筐。zhuàng nán bà gēng lěi,xiǎo fù pāo cán kuāng。
商贾为废市,担者弛其装。shāng jiǎ wèi fèi shì,dān zhě chí qí zhuāng。
老父携弱儿,踉跄趋且僵。lǎo fù xié ruò ér,liáng qiāng qū qiě jiāng。
一州十七邑,倾都以彷徨。yī zhōu shí qī yì,qīng dōu yǐ páng huáng。
借问何所之,云送我郭公。jiè wèn hé suǒ zhī,yún sòng wǒ guō gōng。
郭公未下车,十室九尚空。guō gōng wèi xià chē,shí shì jiǔ shàng kōng。
郭公下车后,流徙即其宫。guō gōng xià chē hòu,liú xǐ jí qí gōng。
朝下赈粟书,夕上蠲租章。cháo xià zhèn sù shū,xī shàng juān zū zhāng。
去彼蟊与螟,树我稻与桑。qù bǐ máo yǔ míng,shù wǒ dào yǔ sāng。
一檄饱我饥,再檄起痍伤。yī xí bǎo wǒ jī,zài xí qǐ yí shāng。
三檄潢池内,帖帖波不扬。sān xí huáng chí nèi,tiē tiē bō bù yáng。
连城千万家,家家有郭公。lián chéng qiān wàn jiā,jiā jiā yǒu guō gōng。
百吏当谳案,案案有郭公。bǎi lì dāng yàn àn,àn àn yǒu guō gōng。
原田锄春雨,公若亲劝农。yuán tián chú chūn yǔ,gōng ruò qīn quàn nóng。
横海出楼船,公若亲在行。héng hǎi chū lóu chuán,gōng ruò qīn zài xíng。
弱者忘其弱,强者讳其强。ruò zhě wàng qí ruò,qiáng zhě huì qí qiáng。
日为郭公日,霜者郭公霜。rì wèi guō gōng rì,shuāng zhě guō gōng shuāng。
初旭映东嵎,郭公坐堂皇。chū xù yìng dōng yú,guō gōng zuò táng huáng。
出则剖盈庭,入则理堆床。chū zé pōu yíng tíng,rù zé lǐ duī chuáng。
退食无三簋,解劳仅三觞。tuì shí wú sān guǐ,jiě láo jǐn sān shāng。
目不睹优施,耳不听清商。mù bù dǔ yōu shī,ěr bù tīng qīng shāng。
席客唯笾豆,实篚鲜玄黄。xí kè wéi biān dòu,shí fěi xiān xuán huáng。
不发居间书,不畏黄门郎。bù fā jū jiān shū,bù wèi huáng mén láng。
谁妒我郭公,嗟嗟彼狡童。shuí dù wǒ guō gōng,jiē jiē bǐ jiǎo tóng。
彼狡亦何知,畴能掩帝聪。bǐ jiǎo yì hé zhī,chóu néng yǎn dì cōng。
臣某诚无状,臣斥分固当。chén mǒu chéng wú zhuàng,chén chì fēn gù dāng。
贝锦亦有丝,薏苡亦有囊。bèi jǐn yì yǒu sī,yì yǐ yì yǒu náng。
浮尘翳明镜,磨之当益光。fú chén yì míng jìng,mó zhī dāng yì guāng。
重袖襺都梁,发之当益芳。zhòng xiù jiǎn dōu liáng,fā zhī dāng yì fāng。
德星在女牛,一夜徙他方。dé xīng zài nǚ niú,yī yè xǐ tā fāng。
甘霖正霢霂,改润隔塍秧。gān lín zhèng mài mù,gǎi rùn gé chéng yāng。
蹇驴困康庄,骐骥眼大荒。jiǎn lǘ kùn kāng zhuāng,qí jì yǎn dà huāng。
伯乐一相顾,天路遂腾骧。bó lè yī xiāng gù,tiān lù suì téng xiāng。
愿公健匕箸,愿公寿无疆。yuàn gōng jiàn bǐ zhù,yuàn gōng shòu wú jiāng。
公以衮衣来,竹马满道傍。gōng yǐ gǔn yī lái,zhú mǎ mǎn dào bàng。
今日悲相别,别后莫相忘。jīn rì bēi xiāng bié,bié hòu mò xiāng wàng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

江南乐八首

王世贞

与欢皋桥别,日日上皋桥。yǔ huān gāo qiáo bié,rì rì shàng gāo qiáo。
不比西陵浦,唯看两度潮。bù bǐ xī líng pǔ,wéi kàn liǎng dù cháo。

江南乐八首

王世贞

妒杀宜城酒,夜夜将欢醉。dù shā yí chéng jiǔ,yè yè jiāng huān zuì。
昨夜欢不来,翻怜醉时味。zuó yè huān bù lái,fān lián zuì shí wèi。

江南乐八首

王世贞

郎家流苏帐,对对玉蟠螭。láng jiā liú sū zhàng,duì duì yù pán chī。
登车辞阿母,强作数行啼。dēng chē cí ā mǔ,qiáng zuò shù xíng tí。

江南乐八首

王世贞

闻欢夜中语,轻舟泛若耶。wén huān yè zhōng yǔ,qīng zhōu fàn ruò yé。
兴阑须返棹,来泼雨前茶。xīng lán xū fǎn zhào,lái pō yǔ qián chá。

江南乐八首

王世贞

东女日鸣机,西女日条桑。dōng nǚ rì míng jī,xī nǚ rì tiáo sāng。
侬今袖手坐,绡绮亦盈箱。nóng jīn xiù shǒu zuò,xiāo qǐ yì yíng xiāng。

江南乐八首

王世贞

芍药百种花,真红大难得。sháo yào bǎi zhǒng huā,zhēn hóng dà nán dé。
侬家众姊妹,无侬好颜色。nóng jiā zhòng zǐ mèi,wú nóng hǎo yán sè。

江南弄

王世贞

江南百花百般香。jiāng nán bǎi huā bǎi bān xiāng。
江南少娃百样妆。jiāng nán shǎo wá bǎi yàng zhuāng。
百端撩人百念狂。bǎi duān liāo rén bǎi niàn kuáng。
百念狂,殊未已。bǎi niàn kuáng,shū wèi yǐ。
千欢尽,万恨起。qiān huān jǐn,wàn hèn qǐ。

江南曲

王世贞

欢似吴江水,西去不通潮。huān shì wú jiāng shuǐ,xī qù bù tōng cháo。
妾如独活草,无风长自摇。qiè rú dú huó cǎo,wú fēng zhǎng zì yáo。
安能对阊阖,暮暮复朝朝。ān néng duì chāng hé,mù mù fù cháo cháo。

江南曲

王世贞

庭前百合花,露冷烟脂赤。tíng qián bǎi hé huā,lù lěng yān zhī chì。
对镜理新妆,羞他好颜色。duì jìng lǐ xīn zhuāng,xiū tā hǎo yán sè。
从此不簪花,恐欢心更易。cóng cǐ bù zān huā,kǒng huān xīn gèng yì。

江南曲

王世贞

杨花眠更起,飞向阿谁家。yáng huā mián gèng qǐ,fēi xiàng ā shuí jiā。
曲槛青丝箔,雕鞍白鼻騧。qū kǎn qīng sī bó,diāo ān bái bí guā。
垆头无那醉,小妇摘琵琶。lú tóu wú nà zuì,xiǎo fù zhāi pí pá。

江南曲

王世贞

西湖水似油,袅袅采莲舟。xī hú shuǐ shì yóu,niǎo niǎo cǎi lián zhōu。
双鬟正十五,垂手玉葱柔。shuāng huán zhèng shí wǔ,chuí shǒu yù cōng róu。
罗带飘相近,风波可自由。luó dài piāo xiāng jìn,fēng bō kě zì yóu。

龙笛曲

王世贞

苍龙啸波夜泬寥。cāng lóng xiào bō yè jué liáo。
美人如云袂飘飖。měi rén rú yún mèi piāo yáo。
历乱纤玉启樱桃。lì luàn xiān yù qǐ yīng táo。
启樱桃,吹杨柳。qǐ yīng táo,chuī yáng liǔ。
度关山,尽回首。dù guān shān,jǐn huí shǒu。

乌栖曲

王世贞

碧烟作幮月作钩,双星荧荧对如眸。bì yān zuò chú yuè zuò gōu,shuāng xīng yíng yíng duì rú móu。
天鸡叫昏日吹海,欢娱辞人不能待。tiān jī jiào hūn rì chuī hǎi,huān yú cí rén bù néng dài。

乌栖曲

王世贞

城乌哑哑唤春曙,只解将啼诱郎去。chéng wū yǎ yǎ huàn chūn shǔ,zhǐ jiě jiāng tí yòu láng qù。
玉笼金索娇鹦哥,呼郎不来奈尔何。yù lóng jīn suǒ jiāo yīng gē,hū láng bù lái nài ěr hé。

乌栖曲

王世贞

青纱幂䍦象牙毂,皎如柔冰浸温玉。qīng shā mì lí xiàng yá gǔ,jiǎo rú róu bīng jìn wēn yù。
还君一掬鲛人珠,持将染衣茜不如。hái jūn yī jū jiāo rén zhū,chí jiāng rǎn yī qiàn bù rú。