古诗词

南乡子·下第别诸同年出都

董元恺

惊起欲栖乌。jīng qǐ yù qī wū。
骏马翩翩新虎符。jùn mǎ piān piān xīn hǔ fú。
五凤街头闲勒辔,金吾。wǔ fèng jiē tóu xián lēi pèi,jīn wú。
犹暇怜诗爱酒无。yóu xiá lián shī ài jiǔ wú。
渺渺戍烟孤。miǎo miǎo shù yān gū。
笑倚春风杖辘轳。xiào yǐ chūn fēng zhàng lù lú。
相忆杏花坛上去,樗蒲。xiāng yì xìng huā tán shàng qù,chū pú。
只有挼莎更一呼。zhǐ yǒu ruá shā gèng yī hū。

董元恺

清江苏长洲人,字舜民。顺治十七年举人。后遭诖误,际遇坎坷,故其词激昂哀怨。有《苍梧词》。 董元恺的作品>>

猜您喜欢

鹧鸪天·闻鹧鸪

董元恺

弱柳千条杏一枝。ruò liǔ qiān tiáo xìng yī zhī。
已凉天气未寒时。yǐ liáng tiān qì wèi hán shí。
故将别泪和乡泪,莫遣佳期更后期。gù jiāng bié lèi hé xiāng lèi,mò qiǎn jiā qī gèng hòu qī。
两不见,暗相思。liǎng bù jiàn,àn xiāng sī。
浅深更漏妾偏知。qiǎn shēn gèng lòu qiè piān zhī。
低头闷把衣襟撚,为报春风且莫吹。dī tóu mèn bǎ yī jīn niǎn,wèi bào chūn fēng qiě mò chuī。

鹧鸪天·闻鹧鸪

董元恺

远客辞家月再圆。yuǎn kè cí jiā yuè zài yuán。
绿杨如发雨如烟。lǜ yáng rú fā yǔ rú yān。
梁间燕子闻长叹,楼上花枝照独眠。liáng jiān yàn zi wén zhǎng tàn,lóu shàng huā zhī zhào dú mián。
兴又寝,倚阑干。xīng yòu qǐn,yǐ lán gàn。
各自当情各自欢。gè zì dāng qíng gè zì huān。
回身泣向寥天月,恰漏清光落枕边。huí shēn qì xiàng liáo tiān yuè,qià lòu qīng guāng luò zhěn biān。

鹧鸪天·闻鹧鸪

董元恺

山槛晴归漠漠烟。shān kǎn qíng guī mò mò yān。
绿窗红泪冷涓涓。lǜ chuāng hóng lèi lěng juān juān。
长疑好事皆虚事,可得潸然是偶然。zhǎng yí hǎo shì jiē xū shì,kě dé shān rán shì ǒu rán。
兰烛烬,江波连。lán zhú jìn,jiāng bō lián。
当时惆怅不曾眠。dāng shí chóu chàng bù céng mián。
起来自擘纱窗破,病眼开时月正圆。qǐ lái zì bāi shā chuāng pò,bìng yǎn kāi shí yuè zhèng yuán。

鹧鸪天·闻鹧鸪

董元恺

莫怪频频上此台。mò guài pín pín shàng cǐ tái。
翠萝深处遍苍苔。cuì luó shēn chù biàn cāng tái。
能令瀑水清人境,更取峰霞入酒杯。néng lìng pù shuǐ qīng rén jìng,gèng qǔ fēng xiá rù jiǔ bēi。
堤柳动,野荭开。dī liǔ dòng,yě hóng kāi。
林下轻风待落梅。lín xià qīng fēng dài luò méi。
从来此地黄昏散,往事空成半醉来。cóng lái cǐ dì huáng hūn sàn,wǎng shì kōng chéng bàn zuì lái。

南乡子·秋闺月夜

董元恺

极目海天空。jí mù hǎi tiān kōng。
碾就冰轮照碧峰。niǎn jiù bīng lún zhào bì fēng。
渐有清光穿入户,玲珑。jiàn yǒu qīng guāng chuān rù hù,líng lóng。
玉臂云鬟素影中。yù bì yún huán sù yǐng zhōng。
独自倚梧桐。dú zì yǐ wú tóng。
怅望银河待好风。chàng wàng yín hé dài hǎo fēng。
夜半若随千里梦,相逢。yè bàn ruò suí qiān lǐ mèng,xiāng féng。
皎洁随君处处同。jiǎo jié suí jūn chù chù tóng。

玉楼春·春怀

董元恺

丈夫飘荡今如此。zhàng fū piāo dàng jīn rú cǐ。
更上江楼望江水。gèng shàng jiāng lóu wàng jiāng shuǐ。
论交却忆十年时,怀袖未消三岁字。lùn jiāo què yì shí nián shí,huái xiù wèi xiāo sān suì zì。
江柳影寒新雨地。jiāng liǔ yǐng hán xīn yǔ dì。
无限幽芳徒欲寄。wú xiàn yōu fāng tú yù jì。
二月春风最断肠,一梦不须追往事。èr yuè chūn fēng zuì duàn cháng,yī mèng bù xū zhuī wǎng shì。

玉楼春·春怀

董元恺

闻道毗陵诗酒兴。wén dào pí líng shī jiǔ xīng。
何事经年断书信。hé shì jīng nián duàn shū xìn。
相期共斗管弦来,今日知音一留听。xiāng qī gòng dòu guǎn xián lái,jīn rì zhī yīn yī liú tīng。
玉漏声长灯耿耿。yù lòu shēng zhǎng dēng gěng gěng。
星汉渐移庭竹影。xīng hàn jiàn yí tíng zhú yǐng。
寒林晓际别生春,暗数残更不成寝。hán lín xiǎo jì bié shēng chūn,àn shù cán gèng bù chéng qǐn。

玉楼春·春怀

董元恺

帘卷青山巫峡晓。lián juǎn qīng shān wū xiá xiǎo。
红艳影多风袅袅。hóng yàn yǐng duō fēng niǎo niǎo。
今日残花昨日开,月色更添春色好。jīn rì cán huā zuó rì kāi,yuè sè gèng tiān chūn sè hǎo。
蝴蝶晴连池岸草。hú dié qíng lián chí àn cǎo。
客枕幽单看春老。kè zhěn yōu dān kàn chūn lǎo。
夜深微雨醉初醒,惆怅旧游无复到。yè shēn wēi yǔ zuì chū xǐng,chóu chàng jiù yóu wú fù dào。

玉楼春·春怀

董元恺

年年纵有春风便。nián nián zòng yǒu chūn fēng biàn。
楚竹离声为君变。chǔ zhú lí shēng wèi jūn biàn。
点破繁华四五枝,零落胭脂两三片。diǎn pò fán huá sì wǔ zhī,líng luò yān zhī liǎng sān piàn。
未解多情梦梁殿。wèi jiě duō qíng mèng liáng diàn。
几度相思不相见。jǐ dù xiāng sī bù xiāng jiàn。
为他人作嫁衣裳,粉泪凝珠滴红线。wèi tā rén zuò jià yī shang,fěn lèi níng zhū dī hóng xiàn。

玉楼春·春怀

董元恺

日暮东风芳草绿。rì mù dōng fēng fāng cǎo lǜ。
衰柳寒芜绕茅屋。shuāi liǔ hán wú rào máo wū。
百树鸡桑半顷麻,数尺丝纶一竿竹。bǎi shù jī sāng bàn qǐng má,shù chǐ sī lún yī gān zhú。
此处挂冠凉自足。cǐ chù guà guān liáng zì zú。
黄菊倚风村酒熟。huáng jú yǐ fēng cūn jiǔ shú。
有时新月傍帘钩,唱到白蘋洲畔曲。yǒu shí xīn yuè bàng lián gōu,chàng dào bái píng zhōu pàn qū。

玉楼春·春怀

董元恺

京邑旧游劳梦想。jīng yì jiù yóu láo mèng xiǎng。
中岳深林人独往。zhōng yuè shēn lín rén dú wǎng。
数村残照半岩阴,十亩春蔬一藜杖。shù cūn cán zhào bàn yán yīn,shí mǔ chūn shū yī lí zhàng。
一度相思一惆怅。yī dù xiāng sī yī chóu chàng。
心在君家辘轳上。xīn zài jūn jiā lù lú shàng。
随风好去落谁家,杨柳败梢飞叶响。suí fēng hǎo qù luò shuí jiā,yáng liǔ bài shāo fēi yè xiǎng。

瑞鹧鸪·赋得春雪梅花,和东坡韵

董元恺

元辰稷雪雨廉纤。yuán chén jì xuě yǔ lián xiān。
春色寒威分外严。chūn sè hán wēi fēn wài yán。
冷蕊半成云母树,冰盘疑贮水晶盐。lěng ruǐ bàn chéng yún mǔ shù,bīng pán yí zhù shuǐ jīng yán。
集衣似觉凝香艳,索笑还宜卧画檐。jí yī shì jué níng xiāng yàn,suǒ xiào hái yí wò huà yán。
不道笛中歌一曲,东风吹彻万山尖。bù dào dí zhōng gē yī qū,dōng fēng chuī chè wàn shān jiān。

瑞鹧鸪·赋得春雪梅花,和东坡韵

董元恺

寒光初积暗金鸦。hán guāng chū jī àn jīn yā。
九陌争传咏雪车。jiǔ mò zhēng chuán yǒng xuě chē。
上苑有香堪共影,群山无数独开花。shàng yuàn yǒu xiāng kān gòng yǐng,qún shān wú shù dú kāi huā。
黄昏月动王恭氅,缟带烟迷苏小家。huáng hūn yuè dòng wáng gōng chǎng,gǎo dài yān mí sū xiǎo jiā。
应是争春梅雪共,广平新赋手频叉。yīng shì zhēng chūn méi xuě gòng,guǎng píng xīn fù shǒu pín chā。

瑞鹧鸪·赋得春雪梅花,和东坡韵

董元恺

仙人剪水合秾纤。xiān rén jiǎn shuǐ hé nóng xiān。
洒竹侵松势更严。sǎ zhú qīn sōng shì gèng yán。
入户只应飞玉女,卷帘讵是刻无盐。rù hù zhǐ yīng fēi yù nǚ,juǎn lián jù shì kè wú yán。
孤根欲暖霜滋晓,五出无尘月挂檐。gū gēn yù nuǎn shuāng zī xiǎo,wǔ chū wú chén yuè guà yán。
何事满空飘瑞叶,一枝斜压还峰尖。hé shì mǎn kōng piāo ruì yè,yī zhī xié yā hái fēng jiān。

瑞鹧鸪·赋得春雪梅花,和东坡韵

董元恺

涂窗谁识暮栖鸦。tú chuāng shuí shí mù qī yā。
和雨和烟畏日车。hé yǔ hé yān wèi rì chē。
春到江南花是雪,月残辽海雪成花。chūn dào jiāng nán huā shì xuě,yuè cán liáo hǎi xuě chéng huā。
天因不夜银千顷,水更无声玉万家。tiān yīn bù yè yín qiān qǐng,shuǐ gèng wú shēng yù wàn jiā。
便使剡溪乘兴去,横枝遥见酒旗叉。biàn shǐ shàn xī chéng xīng qù,héng zhī yáo jiàn jiǔ qí chā。