古诗词

鱼游春水潘园杜鹃

董元恺

积翠屏山曲。jī cuì píng shān qū。
遍河阳铜官金谷。biàn hé yáng tóng guān jīn gǔ。
一声杜宇,惊起一枝踯躅。yī shēng dù yǔ,jīng qǐ yī zhī zhí zhú。
愁绝春归花与鸟,江南望帝魂犹蜀。chóu jué chūn guī huā yǔ niǎo,jiāng nán wàng dì hún yóu shǔ。
泣露啼红,泪痕相续。qì lù tí hóng,lèi hén xiāng xù。
何事司花频促。hé shì sī huā pín cù。
此地擅鹤林清福。cǐ dì shàn hè lín qīng fú。
乱开殷紫猩红,照人心目。luàn kāi yīn zǐ xīng hóng,zhào rén xīn mù。
丹楼叶绽榴房火,绛霄锦覆杯中醁。dān lóu yè zhàn liú fáng huǒ,jiàng xiāo jǐn fù bēi zhōng lù。
影映幔亭,光摇银烛。yǐng yìng màn tíng,guāng yáo yín zhú。

董元恺

清江苏长洲人,字舜民。顺治十七年举人。后遭诖误,际遇坎坷,故其词激昂哀怨。有《苍梧词》。 董元恺的作品>>

猜您喜欢

望江南啜茶十咏

董元恺

红桥好,联骑出城闉。hóng qiáo hǎo,lián qí chū chéng yīn。
映日游丝萦曲径,扑天飞絮惹香尘。yìng rì yóu sī yíng qū jìng,pū tiān fēi xù rě xiāng chén。
胜地占芳辰。shèng dì zhàn fāng chén。

望江南啜茶十咏

董元恺

虹桥好,挈伴踏青游。hóng qiáo hǎo,qiè bàn tà qīng yóu。
紫陌骄嘶金勒马,碧波斜蘸绿杨楼。zǐ mò jiāo sī jīn lēi mǎ,bì bō xié zhàn lǜ yáng lóu。
高会尽风流。gāo huì jǐn fēng liú。

望江南啜茶十咏

董元恺

青墩好,别业号苍梧。qīng dūn hǎo,bié yè hào cāng wú。
万树浓荫含雾雨,满园空翠映菰蒲。wàn shù nóng yīn hán wù yǔ,mǎn yuán kōng cuì yìng gū pú。
一幅辋川图。yī fú wǎng chuān tú。

字字双欢情

董元恺

一枝容膝安复安。yī zhī róng xī ān fù ān。
金风玉露寒复寒。jīn fēng yù lù hán fù hán。
连呼侬字欢复欢。lián hū nóng zì huān fù huān。
欢情如月看复看。huān qíng rú yuè kàn fù kàn。

潇湘神·四女祠

董元恺

四女祠。sì nǚ cí。
四女祠。sì nǚ cí。
白发红颜未嫁时。bái fā hóng yán wèi jià shí。
但使宁亲成孝子,不愁天下少男儿。dàn shǐ níng qīn chéng xiào zi,bù chóu tiān xià shǎo nán ér。

潇湘神·四女祠

董元恺

杨柳枝。yáng liǔ zhī。
杨柳枝。yáng liǔ zhī。
碧瓦飘风散雨丝。bì wǎ piāo fēng sàn yǔ sī。
一树棠梨春社后,千年留得几行诗。yī shù táng lí chūn shè hòu,qiān nián liú dé jǐ xíng shī。

一叶落秋忆

董元恺

一叶落。yī yè luò。
伤漂泊。shāng piāo pō。
寸心万里阑干角。cùn xīn wàn lǐ lán gàn jiǎo。
天边望断鸿,枝头问灵鹊。tiān biān wàng duàn hóng,zhī tóu wèn líng què。
问灵鹊。wèn líng què。
几度浑如昨。jǐ dù hún rú zuó。

捣练子·和内寄原韵

董元恺

愁脉脉,水盈盈。chóu mài mài,shuǐ yíng yíng。
握手临歧无限情。wò shǒu lín qí wú xiàn qíng。
揾着啼痕双袖泪,笑从花里送郎行。wèn zhe tí hén shuāng xiù lèi,xiào cóng huā lǐ sòng láng xíng。

捣练子·和内寄原韵

董元恺

江树隔,岭云开。jiāng shù gé,lǐng yún kāi。
历尽东风未遣回。lì jǐn dōng fēng wèi qiǎn huí。
惆怅五更孤枕上,与卿刚在梦中来。chóu chàng wǔ gèng gū zhěn shàng,yǔ qīng gāng zài mèng zhōng lái。

捣练子·和内寄原韵

董元恺

消永夜,剔残缸。xiāo yǒng yè,tī cán gāng。
暖语分明向绮窗。nuǎn yǔ fēn míng xiàng qǐ chuāng。
留得别时千点泪,罗衣犹未浣春江。liú dé bié shí qiān diǎn lèi,luó yī yóu wèi huàn chūn jiāng。

忆王孙·江上

董元恺

一江江水阅兴亡。yī jiāng jiāng shuǐ yuè xīng wáng。
花月春江事渺茫。huā yuè chūn jiāng shì miǎo máng。
江上风吹雁两行。jiāng shàng fēng chuī yàn liǎng xíng。
泪沾裳。lèi zhān shang。
江北江南总断肠。jiāng běi jiāng nán zǒng duàn cháng。

忆王孙·江上

董元恺

二泉初汲碾旗枪。èr quán chū jí niǎn qí qiāng。
火沸松声路沁香。huǒ fèi sōng shēng lù qìn xiāng。
郑重双鬟手自将。zhèng zhòng shuāng huán shǒu zì jiāng。
敢先尝。gǎn xiān cháng。
春风滋味怯萧郎。chūn fēng zī wèi qiè xiāo láng。

归自谣归梦

董元恺

东风急。dōng fēng jí。
携手罗帏情脉脉。xié shǒu luó wéi qíng mài mài。
分明悄语莺花夕。fēn míng qiāo yǔ yīng huā xī。
梦回依旧关山隔。mèng huí yī jiù guān shān gé。
空相忆。kōng xiāng yì。
春云遮断春归迹。chūn yún zhē duàn chūn guī jì。

转应曲送别

董元恺

相送。xiāng sòng。
相送。xiāng sòng。
门外远钟残梦。mén wài yuǎn zhōng cán mèng。
千山万水郎程。qiān shān wàn shuǐ láng chéng。
一夜五更月明。yī yè wǔ gèng yuè míng。
明月。míng yuè。
明月。míng yuè。
偏是照人离别。piān shì zhào rén lí bié。

转应曲送别

董元恺

双燕。shuāng yàn。
双燕。shuāng yàn。
春色衔来一片。chūn sè xián lái yī piàn。
爱伊画阁多情。ài yī huà gé duō qíng。
打散枝头晓莺。dǎ sàn zhī tóu xiǎo yīng。
莺晓。yīng xiǎo。
莺晓。yīng xiǎo。
又听子规啼早。yòu tīng zi guī tí zǎo。
4151234567»