古诗词

登小孤书壁

王守仁

人言小孤殊阻绝,从来可望不可攀。rén yán xiǎo gū shū zǔ jué,cóng lái kě wàng bù kě pān。
上有颠崖势欲堕,下有剑石交巉顽。shàng yǒu diān yá shì yù duò,xià yǒu jiàn shí jiāo chán wán。
峡风闪壁船难进,洪涛怒撞蛟龙关。xiá fēng shǎn bì chuán nán jìn,hóng tāo nù zhuàng jiāo lóng guān。
帆樯摧缩不敢越,往往退次依前山。fān qiáng cuī suō bù gǎn yuè,wǎng wǎng tuì cì yī qián shān。
崖傍沙岸日东徙,忽成巨浸通西湾。yá bàng shā àn rì dōng xǐ,hū chéng jù jìn tōng xī wān。
帝心似悯舟楫苦,神斧夜劈无痕斑。dì xīn shì mǐn zhōu jí kǔ,shén fǔ yè pī wú hén bān。
风雷倏翕见万怪,人谋不得容其间。fēng léi shū xī jiàn wàn guài,rén móu bù dé róng qí jiān。
我来锐意欲一往,小舟微服沿回澜。wǒ lái ruì yì yù yī wǎng,xiǎo zhōu wēi fú yán huí lán。
侧身肋息仰天窦,悬空绝栈蛛丝悭。cè shēn lē xī yǎng tiān dòu,xuán kōng jué zhàn zhū sī qiān。
风吹卯酒眼花落,冻滑丹梯足力孱。fēng chuī mǎo jiǔ yǎn huā luò,dòng huá dān tī zú lì càn。
青单吹雨出仍没,白鸟避客来复还。qīng dān chuī yǔ chū réng méi,bái niǎo bì kè lái fù hái。
峰头四顾尽落日,宛然风景如瀛寰。fēng tóu sì gù jǐn luò rì,wǎn rán fēng jǐng rú yíng huán。
烟霞未觉三山远,尘土聊乘半日闲。yān xiá wèi jué sān shān yuǎn,chén tǔ liáo chéng bàn rì xián。
奇观江海讵为险,世情平地犹多艰。qí guān jiāng hǎi jù wèi xiǎn,shì qíng píng dì yóu duō jiān。
呜呼,世情平地犹多艰,回瞻北极双泪潺。wū hū,shì qíng píng dì yóu duō jiān,huí zhān běi jí shuāng lèi chán。
王守仁

王守仁

王守仁(1472年10月31日-1529年1月9日),汉族,幼名云,字伯安,号阳明,封新建伯,谥文成,人称王阳明。明代最著名的思想家、文学家、哲学家和军事家。王阳明不仅是宋明心学的集大成者,一生事功也是赫赫有名,故称之为“真三不朽”其学术思想在中国、日本、朝鲜半岛以及东南亚国家乃至全球都有重要而深远的影响,因此,王守仁(心学集大成者)和孔子(儒学创始人)、孟子(儒学集大成者)、朱熹(理学集大成者)并称为孔、孟、朱、王。 王守仁的作品>>

猜您喜欢

又用曰仁韵

王守仁

每逢佳处问山名,风景依稀过眼生。měi féng jiā chù wèn shān míng,fēng jǐng yī xī guò yǎn shēng。
归雾忽连千嶂暝,夕阳偏放一溪晴。guī wù hū lián qiān zhàng míng,xī yáng piān fàng yī xī qíng。
晚投岩寺依云宿,静爱枫林送雨声。wǎn tóu yán sì yī yún sù,jìng ài fēng lín sòng yǔ shēng。
夜久披衣还起坐,不禁风月照人清。yè jiǔ pī yī hái qǐ zuò,bù jìn fēng yuè zhào rén qīng。

林间睡起

王守仁

林间尽日扫花眠,只是官闲愧俸钱。lín jiān jǐn rì sǎo huā mián,zhǐ shì guān xián kuì fèng qián。
门径不妨春草合,齐居长对晚山妍。mén jìng bù fáng chūn cǎo hé,qí jū zhǎng duì wǎn shān yán。
每疑方朔非真隐,始信扬雄误《太玄》。měi yí fāng shuò fēi zhēn yǐn,shǐ xìn yáng xióng wù tài xuán。
混世亦能随地得,野情终是爱丘园。hùn shì yì néng suí dì dé,yě qíng zhōng shì ài qiū yuán。

赠熊彰归

王守仁

门径荒凉蔓草生,相求深愧远来情。mén jìng huāng liáng màn cǎo shēng,xiāng qiú shēn kuì yuǎn lái qíng。
千年绝学蒙尘土,何处澄江无月明?qiān nián jué xué méng chén tǔ,hé chù chéng jiāng wú yuè míng?
坐看远山凝暮色,忽惊废叶起秋声。zuò kàn yuǎn shān níng mù sè,hū jīng fèi yè qǐ qiū shēng。
归途望岳多幽兴,为问山田待耦耕。guī tú wàng yuè duō yōu xīng,wèi wèn shān tián dài ǒu gēng。

送守中至龙盘山中

王守仁

未尽师生六日情,天教风雪阻西行。wèi jǐn shī shēng liù rì qíng,tiān jiào fēng xuě zǔ xī xíng。
茅堂岂有春风坐,江郭虚留一月程。máo táng qǐ yǒu chūn fēng zuò,jiāng guō xū liú yī yuè chéng。
客邸琴书灯火静,故园风竹梦魂清。kè dǐ qín shū dēng huǒ jìng,gù yuán fēng zhú mèng hún qīng。
何年稳闭阳明洞,榾柮山炉煮石羹。hé nián wěn bì yáng míng dòng,gǔ duò shān lú zhǔ shí gēng。

龙蟠山中用韵

王守仁

无奈青山处处清,村沽日日办山行。wú nài qīng shān chù chù qīng,cūn gū rì rì bàn shān xíng。
真惭廪食虚官守,只把山游作课程。zhēn cán lǐn shí xū guān shǒu,zhǐ bǎ shān yóu zuò kè chéng。
谷口乱云随骑远,林间飞雪点衣轻。gǔ kǒu luàn yún suí qí yuǎn,lín jiān fēi xuě diǎn yī qīng。
长思淡泊还真性,世味年来久絮羹。zhǎng sī dàn pō hái zhēn xìng,shì wèi nián lái jiǔ xù gēng。

琅琊山中三首

王守仁

草堂寄放琅琊间,溪鹿岩僧且共闲。cǎo táng jì fàng láng yá jiān,xī lù yán sēng qiě gòng xián。
冰雪能回草木死,春风不化山石顽。bīng xuě néng huí cǎo mù sǐ,chūn fēng bù huà shān shí wán。
《六经》散地莫收拾,丛棘被道谁刊删?liù jīng sàn dì mò shōu shí,cóng jí bèi dào shuí kān shān?
已矣驱驰二三子,凤图不出吾将还。yǐ yǐ qū chí èr sān zi,fèng tú bù chū wú jiāng hái。

琅琊山中三首

王守仁

狂歌莫笑酒杯增,异境人间得未曾。kuáng gē mò xiào jiǔ bēi zēng,yì jìng rén jiān dé wèi céng。
绝壁倒翻银海浪,远山真作玉龙腾。jué bì dào fān yín hǎi làng,yuǎn shān zhēn zuò yù lóng téng。
浮云野思春前动,虚室清香静后凝。fú yún yě sī chūn qián dòng,xū shì qīng xiāng jìng hòu níng。
懒拙惟馀林壑计,伐檀长自愧无能。lǎn zhuō wéi yú lín hè jì,fá tán zhǎng zì kuì wú néng。

琅琊山中三首

王守仁

风景山中雪后增,看山雪后亦谁曾?fēng jǐng shān zhōng xuě hòu zēng,kàn shān xuě hòu yì shuí céng?
隔溪岩犬迎人吠,饮涧飞猱踔树腾。gé xī yán quǎn yíng rén fèi,yǐn jiàn fēi náo chuō shù téng。
归骑林间灯火动,鸣钟谷口暮光凝。guī qí lín jiān dēng huǒ dòng,míng zhōng gǔ kǒu mù guāng níng。
尘踪正自韬笼在,一宿云房尚未能。chén zōng zhèng zì tāo lóng zài,yī sù yún fáng shàng wèi néng。

答朱汝德用韵

王守仁

东去蓬瀛合有津,若为风雨动经旬。dōng qù péng yíng hé yǒu jīn,ruò wèi fēng yǔ dòng jīng xún。
同来海岸登舟在,俱是尘寰欲渡人。tóng lái hǎi àn dēng zhōu zài,jù shì chén huán yù dù rén。
弱水洪涛非世险,长年三老定谁真。ruò shuǐ hóng tāo fēi shì xiǎn,zhǎng nián sān lǎo dìng shuí zhēn。
青鸾眇眇无消息,怅望烟花又暮春。qīng luán miǎo miǎo wú xiāo xī,chàng wàng yān huā yòu mù chūn。

送惟乾二首

王守仁

独见长年思避地,相从千里欲移家。dú jiàn zhǎng nián sī bì dì,xiāng cóng qiān lǐ yù yí jiā。
惭予岂有万间庇?cán yǔ qǐ yǒu wàn jiān bì?
借尔刚馀一席沙。jiè ěr gāng yú yī xí shā。
古洞幽期攀桂树,春溪归路问桃花。gǔ dòng yōu qī pān guì shù,chūn xī guī lù wèn táo huā。
故人劳念还相慰,回雁新秋寄彩霞。gù rén láo niàn hái xiāng wèi,huí yàn xīn qiū jì cǎi xiá。

送惟乾二首

王守仁

簦芨连年愧远求,本来无物若为酬。dēng jī lián nián kuì yuǎn qiú,běn lái wú wù ruò wèi chóu。
春城驿路聊相送,夜雪空山且复留。chūn chéng yì lù liáo xiāng sòng,yè xuě kōng shān qiě fù liú。
江浦云开庐岳曙,洞庭湖阔九疑浮。jiāng pǔ yún kāi lú yuè shǔ,dòng tíng hú kuò jiǔ yí fú。
悬知再鼓潇湘柁,应是芙蓉湘水秋。xuán zhī zài gǔ xiāo xiāng duò,yīng shì fú róng xiāng shuǐ qiū。

别希颜二首

王守仁

中岁幽期亦几人,是谁长负故山春?zhōng suì yōu qī yì jǐ rén,shì shuí zhǎng fù gù shān chūn?
道情暗与物情化,世味争如酒味醇。dào qíng àn yǔ wù qíng huà,shì wèi zhēng rú jiǔ wèi chún。
耶水云门空旧隐,青鞋布袜定何晨?yé shuǐ yún mén kōng jiù yǐn,qīng xié bù wà dìng hé chén?
童心如故容颜改,惭愧年年草木新。tóng xīn rú gù róng yán gǎi,cán kuì nián nián cǎo mù xīn。

别希颜二首

王守仁

后会难期别未轻,莫辞行李滞江城。hòu huì nán qī bié wèi qīng,mò cí xíng lǐ zhì jiāng chéng。
且留南国春山兴,共听西堂夜雨声。qiě liú nán guó chūn shān xīng,gòng tīng xī táng yè yǔ shēng。
归路终知云外去,晴湖想见镜中行。guī lù zhōng zhī yún wài qù,qíng hú xiǎng jiàn jìng zhōng xíng。
为寻洞里幽栖处,还有峰头双鹤鸣。wèi xún dòng lǐ yōu qī chù,hái yǒu fēng tóu shuāng hè míng。

山中示诸生五首其一

王守仁

路绝春山久废寻,野人扶病强登临。lù jué chūn shān jiǔ fèi xún,yě rén fú bìng qiáng dēng lín。
同游仙侣须乘兴,共探花源莫厌深。tóng yóu xiān lǚ xū chéng xīng,gòng tàn huā yuán mò yàn shēn。
鸣鸟游丝俱自得,闲云流水亦何心?míng niǎo yóu sī jù zì dé,xián yún liú shuǐ yì hé xīn?
从前却恨牵文句,展转支离叹陆沉。cóng qián què hèn qiān wén jù,zhǎn zhuǎn zhī lí tàn lù chén。

龙潭夜坐

王守仁

何处花香入夜清,石林茅屋隔溪声。hé chù huā xiāng rù yè qīng,shí lín máo wū gé xī shēng。
幽人月出每孤往,栖鸟山空时一鸣。yōu rén yuè chū měi gū wǎng,qī niǎo shān kōng shí yī míng。
草露不辞芒屦湿,松风偏与葛衣轻。cǎo lù bù cí máng jù shī,sōng fēng piān yǔ gé yī qīng。
临流欲写猗兰意,江北江南无限情。lín liú yù xiě yī lán yì,jiāng běi jiāng nán wú xiàn qíng。