古诗词

满江红·过金沙寺,为岳鄂王题壁处敬和原韵

董元恺

擐甲投戈,过萧寺、晨钟甫歇。huàn jiǎ tóu gē,guò xiāo sì chén zhōng fǔ xiē。
想当日、冲冠怒发,满怀忠烈。xiǎng dāng rì chōng guān nù fā,mǎn huái zhōng liè。
剑气夜寒阳羡草,笔光阵扫金沙月。jiàn qì yè hán yáng xiàn cǎo,bǐ guāng zhèn sǎo jīn shā yuè。
拂残碑、遗恨对西湖,同悲切。fú cán bēi yí hèn duì xī hú,tóng bēi qiè。
淮北耻,终难雪。huái běi chǐ,zhōng nán xuě。
淮西议,终难灭。huái xī yì,zhōng nán miè。
叹黄龙未饮,金瓯还缺。tàn huáng lóng wèi yǐn,jīn ōu hái quē。
潭水秋吟名士句,冰天泪洒英雄血。tán shuǐ qiū yín míng shì jù,bīng tiān lèi sǎ yīng xióng xuè。
看阴阴、松柏向南枝,朝双阙。kàn yīn yīn sōng bǎi xiàng nán zhī,cháo shuāng quē。

董元恺

清江苏长洲人,字舜民。顺治十七年举人。后遭诖误,际遇坎坷,故其词激昂哀怨。有《苍梧词》。 董元恺的作品>>

猜您喜欢

千秋岁引·寿许节母

董元恺

霞泛青鸾,风飘紫燕。xiá fàn qīng luán,fēng piāo zǐ yàn。
绛帐女宗人争羡。jiàng zhàng nǚ zōng rén zhēng xiàn。
熊丸素娴班氏管,轩车时剉陶家荐。xióng wán sù xián bān shì guǎn,xuān chē shí cuò táo jiā jiàn。
汝南龙,河东凤,皆邦彦。rǔ nán lóng,hé dōng fèng,jiē bāng yàn。
有母兼将父道擅。yǒu mǔ jiān jiāng fù dào shàn。
有儿贻厥孙谋善。yǒu ér yí jué sūn móu shàn。
此日徽音满芳甸。cǐ rì huī yīn mǎn fāng diān。
井阑秋结冰桃实,兰阶春荫神芝遍。jǐng lán qiū jié bīng táo shí,lán jiē chūn yīn shén zhī biàn。
进金鹅,斟玉醴,瑶池宴。jìn jīn é,zhēn yù lǐ,yáo chí yàn。

迷仙引·访迷楼故址

董元恺

棠梨香冷,御苑云深,迷楼何处。táng lí xiāng lěng,yù yuàn yún shēn,mí lóu hé chù。
堤畔销魂,只送行人来去。dī pàn xiāo hún,zhǐ sòng xíng rén lái qù。
摇荡春光如许。yáo dàng chūn guāng rú xǔ。
似把兴亡诉。shì bǎ xīng wáng sù。
看廿四桥头,三千殿脚,一天丝雨。kàn niàn sì qiáo tóu,sān qiān diàn jiǎo,yī tiān sī yǔ。
往事浑无据。wǎng shì hún wú jù。
莫问离宫路。mò wèn lí gōng lù。
蔓草寒烟,已耕断隋皇古墓。màn cǎo hán yān,yǐ gēng duàn suí huáng gǔ mù。
纵昔日、明珰翠羽。zòng xī rì míng dāng cuì yǔ。
被东风添上,数抔黄土。bèi dōng fēng tiān shàng,shù póu huáng tǔ。

玉楼春·闺情

董元恺

晓临明镜肠堪绝。xiǎo lín míng jìng cháng kān jué。
天遣春风领春色。tiān qiǎn chūn fēng lǐng chūn sè。
才见开花又落花,可能相别还相忆。cái jiàn kāi huā yòu luò huā,kě néng xiāng bié hái xiāng yì。
锦帐罗帏羞更入。jǐn zhàng luó wéi xiū gèng rù。
银钥重关听未辟。yín yào zhòng guān tīng wèi pì。
为君惆怅又黄昏,世间只有情难说。wèi jūn chóu chàng yòu huáng hūn,shì jiān zhǐ yǒu qíng nán shuō。

玉楼春·闺情

董元恺

金丝蹙雾红衫薄。jīn sī cù wù hóng shān báo。
绝代佳人何寂寞。jué dài jiā rén hé jì mò。
鸟飞残照水烟开,霜覆鹤身松子落。niǎo fēi cán zhào shuǐ yān kāi,shuāng fù hè shēn sōng zi luò。
朝来始向花前觉。cháo lái shǐ xiàng huā qián jué。
瘦竹亸烟遮板阁。shòu zhú duǒ yān zhē bǎn gé。
但曾行处遍寻看,不然日暮还家错。dàn céng xíng chù biàn xún kàn,bù rán rì mù hái jiā cuò。

玉楼春·闺忆

董元恺

越罗冷薄金泥重。yuè luó lěng báo jīn ní zhòng。
钿合碧寒龙脑冻。diàn hé bì hán lóng nǎo dòng。
绕径全低月树枝,峰影暗随云水动。rào jìng quán dī yuè shù zhī,fēng yǐng àn suí yún shuǐ dòng。
银筝夜久殷勤弄。yín zhēng yè jiǔ yīn qín nòng。
花落石亭添别梦。huā luò shí tíng tiān bié mèng。
一纸乡书泪滴穿,空廊鸟啄花砖缝。yī zhǐ xiāng shū lèi dī chuān,kōng láng niǎo zhuó huā zhuān fèng。

玉楼春·闺忆

董元恺

樱花永巷垂杨岸。yīng huā yǒng xiàng chuí yáng àn。
桃叶传情竹枝怨。táo yè chuán qíng zhú zhī yuàn。
满庭芳草易黄昏,一去那知行近远。mǎn tíng fāng cǎo yì huáng hūn,yī qù nà zhī xíng jìn yuǎn。
宝匣尘昏蝉鬓乱。bǎo xiá chén hūn chán bìn luàn。
斜插玉钗灯影畔。xié chā yù chāi dēng yǐng pàn。
锦囊封了又重开,千里梦随残月断。jǐn náng fēng le yòu zhòng kāi,qiān lǐ mèng suí cán yuè duàn。

秋夜月·蛟桥月夜

董元恺

长桥月夜。zhǎng qiáo yuè yè。
拱南山,俯荆水,清辉平野。gǒng nán shān,fǔ jīng shuǐ,qīng huī píng yě。
一望白空城郭,翠浮松槚。yī wàng bái kōng chéng guō,cuì fú sōng jiǎ。
蟾镜启,彩虹落,烟波如画。chán jìng qǐ,cǎi hóng luò,yān bō rú huà。
潇洒偏照,孝侯祠下。xiāo sǎ piān zhào,xiào hóu cí xià。
尽如卿者。jǐn rú qīng zhě。
蛟可屠,虎可射,人人虞夏。jiāo kě tú,hǔ kě shè,rén rén yú xià。
剩得阴房鬼火,灵旗飘瓦。shèng dé yīn fáng guǐ huǒ,líng qí piāo wǎ。
蓼花飞,枫叶染,悲哉秋也。liǎo huā fēi,fēng yè rǎn,bēi zāi qiū yě。
秋光长则,向杯中泻。qiū guāng zhǎng zé,xiàng bēi zhōng xiè。

满路花·酬赠纪仲齐自汉阳之西江,即用原和周清真韵

董元恺

笔垂秋叶露,文涌梁园雪。bǐ chuí qiū yè lù,wén yǒng liáng yuán xuě。
翩翩擅渤海、才华绝。piān piān shàn bó hǎi cái huá jué。
林宗潇洒,有角真堪折。lín zōng xiāo sǎ,yǒu jiǎo zhēn kān zhé。
四海声名阔。sì hǎi shēng míng kuò。
倾盖相逢,客中共数嘉节。qīng gài xiāng féng,kè zhōng gòng shù jiā jié。
几声哀雁,叫得枫成血。jǐ shēng āi yàn,jiào dé fēng chéng xuè。
一片江天树、谁相接。yī piàn jiāng tiān shù shuí xiāng jiē。
自携绿绮,曲调偏亲切。zì xié lǜ qǐ,qū diào piān qīn qiè。
都向琴心说。dōu xiàng qín xīn shuō。
鼓罢清风,拂拂飘来大别。gǔ bà qīng fēng,fú fú piāo lái dà bié。

满路花·酬赠纪仲齐自汉阳之西江,即用原和周清真韵

董元恺

尽饮郎官酒,快榻龙丘雪。jǐn yǐn láng guān jiǔ,kuài tà lóng qiū xuě。
紫马题黄鹤。zǐ mǎ tí huáng hè。
称双绝。chēng shuāng jué。
奕叶金貂,醉击珊瑚折。yì yè jīn diāo,zuì jī shān hú zhé。
天远孤帆阔。tiān yuǎn gū fān kuò。
放棹西江,历历晴川时节。fàng zhào xī jiāng,lì lì qíng chuān shí jié。
青衫湿泪,还洒榴花血。qīng shān shī lèi,hái sǎ liú huā xuè。
春草池塘梦、烟波接。chūn cǎo chí táng mèng yān bō jiē。
逢迎处处,触景成悲切。féng yíng chù chù,chù jǐng chéng bēi qiè。
待向何人说。dài xiàng hé rén shuō。
且沽斗酒,莫赋骊驹欲别。qiě gū dòu jiǔ,mò fù lí jū yù bié。

霜天晓角·长至夜同内拥炉煨芋作

董元恺

阴云低覆。yīn yún dī fù。
看绕檐冰溜。kàn rào yán bīng liū。
一线初添时候,燃宫饼,销金兽。yī xiàn chū tiān shí hòu,rán gōng bǐng,xiāo jīn shòu。
罗襦翠袖。luó rú cuì xiù。
促坐红炉右。cù zuò hóng lú yòu。
侍儿斜拨寒灰,煨紫芋,凭纤手。shì ér xié bō hán huī,wēi zǐ yù,píng xiān shǒu。
殷勤夜久。yīn qín yè jiǔ。
暖语欢情厚。nuǎn yǔ huān qíng hòu。
长愿一生同守,人如旧,愁还又。zhǎng yuàn yī shēng tóng shǒu,rén rú jiù,chóu hái yòu。
横窗疏影,可似伊清瘦。héng chuāng shū yǐng,kě shì yī qīng shòu。
今宵好护瓶梅,把春光,先泄漏。jīn xiāo hǎo hù píng méi,bǎ chūn guāng,xiān xiè lòu。

洞仙歌·张公洞

董元恺

童山寂历,有神仙窟宅。tóng shān jì lì,yǒu shén xiān kū zhái。
鬼斧何年巨灵劈。guǐ fǔ hé nián jù líng pī。
呀然开辟处、天壤中宽,深无极,直下鸿蒙千尺。ya rán kāi pì chù tiān rǎng zhōng kuān,shēn wú jí,zhí xià hóng méng qiān chǐ。
炬光迷近远,线缕萦盘,侧厂飞梁度空碧。jù guāng mí jìn yuǎn,xiàn lǚ yíng pán,cè chǎng fēi liáng dù kōng bì。
出鸟道枝撑,迎面峥嵘,愁颠坠、低头踞蹐。chū niǎo dào zhī chēng,yíng miàn zhēng róng,chóu diān zhuì dī tóu jù jí。
问丹灶、玉堂白云封,只怪石嵯峨,张公遗迹。wèn dān zào yù táng bái yún fēng,zhǐ guài shí cuó é,zhāng gōng yí jì。

洞仙歌·张公洞

董元恺

嵚崎两洞,更善权深秀。qīn qí liǎng dòng,gèng shàn quán shēn xiù。
凿翠玲珑开户牖。záo cuì líng lóng kāi hù yǒu。
敞层霄、云气结就重楼,楼高下,风动悬崖激溜。chǎng céng xiāo yún qì jié jiù zhòng lóu,lóu gāo xià,fēng dòng xuán yá jī liū。
耸身穿诘屈,随下危梯,丝竹清音杂鼯鼬。sǒng shēn chuān jí qū,suí xià wēi tī,sī zhú qīng yīn zá wú yòu。
人世有仙田,白石充粮,兼环列、药炉茶臼。rén shì yǒu xiān tián,bái shí chōng liáng,jiān huán liè yào lú chá jiù。
但雷篆、犹存囤碑空,不禁得洞中,一时回首。dàn léi zhuàn yóu cún dùn bēi kōng,bù jìn dé dòng zhōng,yī shí huí shǒu。

洞仙歌·张公洞

董元恺

小斋烦暑,团扇交挥汗。xiǎo zhāi fán shǔ,tuán shàn jiāo huī hàn。
一庭绿树炎氛满。yī tíng lǜ shù yán fēn mǎn。
阑干畔、薰风触热吹来,炉香袅,几缕碧烟凌乱。lán gàn pàn xūn fēng chù rè chuī lái,lú xiāng niǎo,jǐ lǚ bì yān líng luàn。
琅玕清枕簟,梦到羲皇,此中人不知有汉。láng gān qīng zhěn diàn,mèng dào xī huáng,cǐ zhōng rén bù zhī yǒu hàn。
被蝉曳残声,唤醒桃源,茶初熟、桐阴斜转。bèi chán yè cán shēng,huàn xǐng táo yuán,chá chū shú tóng yīn xié zhuǎn。
且奈向、月白露浓时,听白雪高歌,方空新换。qiě nài xiàng yuè bái lù nóng shí,tīng bái xuě gāo gē,fāng kōng xīn huàn。

蕙兰芳引咏树兰

董元恺

西牖光风,正空谷、秋兰初发。xī yǒu guāng fēng,zhèng kōng gǔ qiū lán chū fā。
看九畹遗芳,一种幽姿堪别。kàn jiǔ wǎn yí fāng,yī zhǒng yōu zī kān bié。
疏林细叶,映满树、垂垂香雪。shū lín xì yè,yìng mǎn shù chuí chuí xiāng xuě。
记携来岭海,人在瑶台冰阙。jì xié lái lǐng hǎi,rén zài yáo tái bīng quē。
种异珍珠,名传鱼子,数蕊千结。zhǒng yì zhēn zhū,míng chuán yú zi,shù ruǐ qiān jié。
怕众草为群,独自亭亭欲绝。pà zhòng cǎo wèi qún,dú zì tíng tíng yù jué。
玉茎紫艳,共伊清冽。yù jīng zǐ yàn,gòng yī qīng liè。
爱多情、移傍枕函亲切。ài duō qíng yí bàng zhěn hán qīn qiè。

簇水春雨

董元恺

密洒轻匀,东风几度廉纤雨。mì sǎ qīng yún,dōng fēng jǐ dù lián xiān yǔ。
空蒙翠霭,一带迷离烟树。kōng méng cuì ǎi,yī dài mí lí yān shù。
做弄丝丝袅袅,铺遍芳郊路。zuò nòng sī sī niǎo niǎo,pù biàn fāng jiāo lù。
尽日里、欲飞还住。jǐn rì lǐ yù fēi hái zhù。
惊春暮。jīng chūn mù。
见陌上、归鞭急整,频怅望、增凄楚。jiàn mò shàng guī biān jí zhěng,pín chàng wàng zēng qī chǔ。
莺回燕掠,到处吹花沾絮。yīng huí yàn lüè,dào chù chuī huā zhān xù。
更入巫山好梦,向晚萦情绪。gèng rù wū shān hǎo mèng,xiàng wǎn yíng qíng xù。
凭阑听、点点心头长贮。píng lán tīng diǎn diǎn xīn tóu zhǎng zhù。