古诗词

满江红·寿史远公五十,用曹顾庵先生韵

董元恺

烂漫才华,惊人句、潘江涌出。làn màn cái huá,jīng rén jù pān jiāng yǒng chū。
尽少年、狂歌作达,外疏中密。jǐn shǎo nián kuáng gē zuò dá,wài shū zhōng mì。
红粉一生三妇艳,黄庭五色千枝笔。hóng fěn yī shēng sān fù yàn,huáng tíng wǔ sè qiān zhī bǐ。
更清泉、白石寓经纶,谁堪匹。gèng qīng quán bái shí yù jīng lún,shuí kān pǐ。
楹与桷,施丹漆。yíng yǔ jué,shī dān qī。
亭与阁,凌云日。tíng yǔ gé,líng yún rì。
恰满樽桑落,堆盘芋栗。qià mǎn zūn sāng luò,duī pán yù lì。
招隐小山俱是桂,高吟药圃宁须术。zhāo yǐn xiǎo shān jù shì guì,gāo yín yào pǔ níng xū shù。
人诸君、击剑复弹棋,纵横术。rén zhū jūn jī jiàn fù dàn qí,zòng héng shù。

董元恺

清江苏长洲人,字舜民。顺治十七年举人。后遭诖误,际遇坎坷,故其词激昂哀怨。有《苍梧词》。 董元恺的作品>>

猜您喜欢

东坡引·手镜

董元恺

红蕤光欲耀。hóng ruí guāng yù yào。
紫树云争绕。zǐ shù yún zhēng rào。
携来岭海邯郸道。xié lái lǐng hǎi hán dān dào。
得人怜惜早。dé rén lián xī zǎo。
得人怜惜早。dé rén lián xī zǎo。
玉绳低处,罗帷未晓。yù shéng dī chù,luó wéi wèi xiǎo。
却此际情深多少。què cǐ jì qíng shēn duō shǎo。
从今消受檀郎抱。cóng jīn xiāo shòu tán láng bào。
一宵残梦了。yī xiāo cán mèng le。
一宵残梦了。yī xiāo cán mèng le。

东坡引·手镜

董元恺

滑如霜薤叶。huá rú shuāng xiè yè。
细似湘纹节。xì shì xiāng wén jié。
琉璃黄映消肌雪。liú lí huáng yìng xiāo jī xuě。
匡床凭拂拭。kuāng chuáng píng fú shì。
匡床凭拂拭。kuāng chuáng píng fú shì。
孤眠此夜,偏生欹仄。gū mián cǐ yè,piān shēng yī zè。
较不似昨宵宁贴。jiào bù shì zuó xiāo níng tiē。
思量几度重铺设。sī liàng jǐ dù zhòng pù shè。
与郎随转侧。yǔ láng suí zhuǎn cè。
与郎随转侧。yǔ láng suí zhuǎn cè。

蝶恋花·花朝和内

董元恺

屈指春光将过半。qū zhǐ chūn guāng jiāng guò bàn。
又是花朝,花信春莺唤。yòu shì huā cháo,huā xìn chūn yīng huàn。
情绪繁花花影乱。qíng xù fán huā huā yǐng luàn。
护花花下将花看。hù huā huā xià jiāng huā kàn。
拈花笑倩如花伴。niān huā xiào qiàn rú huā bàn。
细读花间,花也应肠断。xì dú huā jiān,huā yě yīng cháng duàn。
花落花开花事换。huā luò huā kāi huā shì huàn。
编成花史山妻管。biān chéng huā shǐ shān qī guǎn。

临江仙·过百花洲怀古,用鹿虔扆韵

董元恺

独向百花洲上望,凄迷衰草连空。dú xiàng bǎi huā zhōu shàng wàng,qī mí shuāi cǎo lián kōng。
鸡城貕巷杳无踪。jī chéng xī xiàng yǎo wú zōng。
几丝杨柳,摇漾锦帆风。jǐ sī yáng liǔ,yáo yàng jǐn fān fēng。
只有胥江江畔水,潺潺犹响吴宫。zhǐ yǒu xū jiāng jiāng pàn shuǐ,chán chán yóu xiǎng wú gōng。
不教流入粉塘中。bù jiào liú rù fěn táng zhōng。
数声清磬,细雨带轻红。shù shēng qīng qìng,xì yǔ dài qīng hóng。

临江仙·过百花洲怀古,用鹿虔扆韵

董元恺

半卷半垂帘幕,半村半郭人家。bàn juǎn bàn chuí lián mù,bàn cūn bàn guō rén jiā。
半开半落野棠花。bàn kāi bàn luò yě táng huā。
半床堆古画,半碗试新茶。bàn chuáng duī gǔ huà,bàn wǎn shì xīn chá。
半树老藤夭娇,半间野屋横斜。bàn shù lǎo téng yāo jiāo,bàn jiān yě wū héng xié。
平分春半半春华。píng fēn chūn bàn bàn chūn huá。
半樽凭醒醉,半枕足生涯。bàn zūn píng xǐng zuì,bàn zhěn zú shēng yá。

临江仙·过百花洲怀古,用鹿虔扆韵

董元恺

一阁一亭新筑,一丘一壑都宜。yī gé yī tíng xīn zhù,yī qiū yī hè dōu yí。
一天风月一帘知。yī tiān fēng yuè yī lián zhī。
一窗梧影动,一榻柳阴移。yī chuāng wú yǐng dòng,yī tà liǔ yīn yí。
有酒一壶堪饮,有书一卷堪持。yǒu jiǔ yī hú kān yǐn,yǒu shū yī juǎn kān chí。
一琴一鹤更相随。yī qín yī hè gèng xiāng suí。
一痴从我好,一醉任人嗤。yī chī cóng wǒ hǎo,yī zuì rèn rén chī。

临江仙·过百花洲怀古,用鹿虔扆韵

董元恺

一骑红尘飞昔梦,片帆两地西风。yī qí hóng chén fēi xī mèng,piàn fān liǎng dì xī fēng。
到今怀抱小芙蓉。dào jīn huái bào xiǎo fú róng。
出门终古望,吾党素心同。chū mén zhōng gǔ wàng,wú dǎng sù xīn tóng。
天柱峰高仙子住,五弦目送归鸿。tiān zhù fēng gāo xiān zi zhù,wǔ xián mù sòng guī hóng。
锦囊词句刬虚空。jǐn náng cí jù chǎn xū kōng。
旧时烧佛处,只在晚霞中。jiù shí shāo fú chù,zhǐ zài wǎn xiá zhōng。

临江仙·过百花洲怀古,用鹿虔扆韵

董元恺

终古灵奇恢禹绩,中流河渎平分。zhōng gǔ líng qí huī yǔ jì,zhōng liú hé dú píng fēn。
云沙浩浩水粼粼。yún shā hào hào shuǐ lín lín。
黄牛如断岸,白马暗通痕。huáng niú rú duàn àn,bái mǎ àn tōng hén。
南北维舟争报赛,九州万派知遵。nán běi wéi zhōu zhēng bào sài,jiǔ zhōu wàn pài zhī zūn。
安澜直自到天津。ān lán zhí zì dào tiān jīn。
河清应献颂,海若尽称臣。hé qīng yīng xiàn sòng,hǎi ruò jǐn chēng chén。

遐方怨·别情

董元恺

钗影乱,鬓云横。chāi yǐng luàn,bìn yún héng。
五更钟易晓,一夜月偏清。wǔ gèng zhōng yì xiǎo,yī yè yuè piān qīng。
匆匆未诉别离情。cōng cōng wèi sù bié lí qíng。
别离滋味又分明。bié lí zī wèi yòu fēn míng。
芳草路,短长亭。fāng cǎo lù,duǎn zhǎng tíng。
低回千万意,将息两三声。dī huí qiān wàn yì,jiāng xī liǎng sān shēng。
临行细细问郎程。lín xíng xì xì wèn láng chéng。
梦中还拟傍郎行。mèng zhōng hái nǐ bàng láng xíng。

临江仙·秋晚

董元恺

客路不归秋又晚,孤舟日暮行迟。kè lù bù guī qiū yòu wǎn,gū zhōu rì mù xíng chí。
绿潭红树影参差。lǜ tán hóng shù yǐng cān chà。
荒城临古渡,惊月练梳枝。huāng chéng lín gǔ dù,jīng yuè liàn shū zhī。
隔年拟待春消息,花开花谢相思。gé nián nǐ dài chūn xiāo xī,huā kāi huā xiè xiāng sī。
莫愁还自有愁时。mò chóu hái zì yǒu chóu shí。
寸心言不尽,一种乱如丝。cùn xīn yán bù jǐn,yī zhǒng luàn rú sī。

临江仙·秋晚

董元恺

好去出门休落泪,津头日日人行。hǎo qù chū mén xiū luò lèi,jīn tóu rì rì rén xíng。
晚添山雨作江声。wǎn tiān shān yǔ zuò jiāng shēng。
几回惊妾梦,十里断孤城。jǐ huí jīng qiè mèng,shí lǐ duàn gū chéng。
总然一夜风吹去,秋河怅望平明。zǒng rán yī yè fēng chuī qù,qiū hé chàng wàng píng míng。
多情却恨似无情。duō qíng què hèn shì wú qíng。
空馀庭草色,不遣柳条青。kōng yú tíng cǎo sè,bù qiǎn liǔ tiáo qīng。

临江仙·秋晚

董元恺

闻折海棠看更撚,前欢休更思量。wén zhé hǎi táng kàn gèng niǎn,qián huān xiū gèng sī liàng。
小钗横戴一枝芳。xiǎo chāi héng dài yī zhī fāng。
野芜平似剪,鸾镜掩休妆。yě wú píng shì jiǎn,luán jìng yǎn xiū zhuāng。
画堂昨夜西风过,银蟾影挂潇湘。huà táng zuó yè xī fēng guò,yín chán yǐng guà xiāo xiāng。
欲凭危槛恨偏长。yù píng wēi kǎn hèn piān zhǎng。
罗帷愁独入,红蜡泪飘香。luó wéi chóu dú rù,hóng là lèi piāo xiāng。

临江仙·秋晚

董元恺

因想玉郎何处去,渡头三两人家。yīn xiǎng yù láng hé chù qù,dù tóu sān liǎng rén jiā。
但凭魂梦访天涯。dàn píng hún mèng fǎng tiān yá。
愁匀红粉泪,帘卷玉钩斜。chóu yún hóng fěn lèi,lián juǎn yù gōu xié。
一饷凭阑人不见,芙蓉苑里看花。yī xiǎng píng lán rén bù jiàn,fú róng yuàn lǐ kàn huā。
闲池初涸草侵沙。xián chí chū hé cǎo qīn shā。
金盘珠露滴,山掩小屏霞。jīn pán zhū lù dī,shān yǎn xiǎo píng xiá。

临江仙·秋晚

董元恺

风里落花谁是主,江潭春草萋萋。fēng lǐ luò huā shuí shì zhǔ,jiāng tán chūn cǎo qī qī。
严妆初罢啭黄鹂。yán zhuāng chū bà zhuàn huáng lí。
似应知妾恨,更与尽情啼。shì yīng zhī qiè hèn,gèng yǔ jǐn qíng tí。
终是疏狂留不住,与郎终日东西。zhōng shì shū kuáng liú bù zhù,yǔ láng zhōng rì dōng xī。
门前杨柳绿阴齐。mén qián yáng liǔ lǜ yīn qí。
征帆何处客,惆怅暮云迷。zhēng fān hé chù kè,chóu chàng mù yún mí。

蝶恋花·闺情,集唐诗

董元恺

钿合钗寒龙脑冻。diàn hé chāi hán lóng nǎo dòng。
衫薄香销,舞怯铢衣重。shān báo xiāng xiāo,wǔ qiè zhū yī zhòng。
疑是落花还碧洞。yí shì luò huā hái bì dòng。
银筝夜久殷勤弄。yín zhēng yè jiǔ yīn qín nòng。
愁捻银针信手缝。chóu niǎn yín zhēn xìn shǒu fèng。
翠帐云屏,一夕秋砧动。cuì zhàng yún píng,yī xī qiū zhēn dòng。
凭仗东风好相送。píng zhàng dōng fēng hǎo xiāng sòng。
只应添得清宵梦。zhǐ yīng tiān dé qīng xiāo mèng。