古诗词

往德安过东林寺读始祖唐御史公诗韵六首

黄仲昭

经过聊驻节,正值浴沂时。jīng guò liáo zhù jié,zhèng zhí yù yí shí。
野鸟如相迓,云山似有期。yě niǎo rú xiāng yà,yún shān shì yǒu qī。
水清泉傍石,林密树交枝。shuǐ qīng quán bàng shí,lín mì shù jiāo zhī。
怪底坐忘去,幽亭俯碧池。guài dǐ zuò wàng qù,yōu tíng fǔ bì chí。

黄仲昭

明福建莆田人,名潜,号退岩居士,以字行。成化二年进士。授编修。以直谏被杖,谪湘潭知县,又改南京大理评事。后以亲不逮养,遂不出。弘治初起江西提学佥事。久之乞归,日事著述,学者称未轩先生。有《未轩集》、《八闽通志》等。 黄仲昭的作品>>

猜您喜欢

题画鱼五首为刘方伯赋

黄仲昭

东风吹春满平湖,游鱼作队依菰蒲。dōng fēng chuī chūn mǎn píng hú,yóu yú zuò duì yī gū pú。
一鱼悠然出深藻,细鳞巨口形如鲈。yī yú yōu rán chū shēn zǎo,xì lín jù kǒu xíng rú lú。
举网中流鱼可得,尊中况有新篘碧。jǔ wǎng zhōng liú yú kě dé,zūn zhōng kuàng yǒu xīn chōu bì。
我欲唤起东坡翁,共泛扁舟过赤壁。wǒ yù huàn qǐ dōng pō wēng,gòng fàn biǎn zhōu guò chì bì。

题画鱼五首为刘方伯赋

黄仲昭

圣主恩波溥八夤,群鱼亦得沾深仁。shèng zhǔ ēn bō pǔ bā yín,qún yú yì dé zhān shēn rén。
有鱼依蒲玉为质,有鱼戏藻金为鳞。yǒu yú yī pú yù wèi zhì,yǒu yú xì zǎo jīn wèi lín。
跃浪才看在芳渚,沿流又入深渊去。yuè làng cái kàn zài fāng zhǔ,yán liú yòu rù shēn yuān qù。
因知至理亦如斯,随事随时无定处。yīn zhī zhì lǐ yì rú sī,suí shì suí shí wú dìng chù。

题画鱼五首为刘方伯赋

黄仲昭

昔年通籍金銮署,太液池边日来去。xī nián tōng jí jīn luán shǔ,tài yè chí biān rì lái qù。
苍鳞隔藻弄晴晖,紫蟹攀荷吸朝露。cāng lín gé zǎo nòng qíng huī,zǐ xiè pān hé xī cháo lù。
仙凡一隔经几秋,此景不见心悠悠。xiān fán yī gé jīng jǐ qiū,cǐ jǐng bù jiàn xīn yōu yōu。
今日披图赏幽致,却疑重向池边游。jīn rì pī tú shǎng yōu zhì,què yí zhòng xiàng chí biān yóu。

题苍鸲鹆为宁方伯元善赋

黄仲昭

东风吹绿垂杨枝,摇烟扬日轻如丝。dōng fēng chuī lǜ chuí yáng zhī,yáo yān yáng rì qīng rú sī。
幽鸟飞来立枝上,金眸苍羽标格奇。yōu niǎo fēi lái lì zhī shàng,jīn móu cāng yǔ biāo gé qí。
慧性还能学人语,花外时闻数声度。huì xìng hái néng xué rén yǔ,huā wài shí wén shù shēng dù。
好音拟奏蓬莱宫,雕笼鹦鹉休相妒。hǎo yīn nǐ zòu péng lái gōng,diāo lóng yīng wǔ xiū xiāng dù。

送林文华先生校文还瑞州

黄仲昭

昔年我厕金銮署,先生载道西江去。xī nián wǒ cè jīn luán shǔ,xiān shēng zài dào xī jiāng qù。
仪刑远隔庐山云,梦魂长绕筠州树。yí xíng yuǎn gé lú shān yún,mèng hún zhǎng rào yún zhōu shù。
今年我客南都城,先生拜命司文衡。jīn nián wǒ kè nán dōu chéng,xiān shēng bài mìng sī wén héng。
五夜文星向奎聚,一时藻鉴如冰明。wǔ yè wén xīng xiàng kuí jù,yī shí zǎo jiàn rú bīng míng。
人生聚散风前叶,昨日相逢今又别。rén shēng jù sàn fēng qián yè,zuó rì xiāng féng jīn yòu bié。
离筵无惜醉芳尊,后夜相望只明月。lí yán wú xī zuì fāng zūn,hòu yè xiāng wàng zhǐ míng yuè。

题寿星图寿胡挥使六十

黄仲昭

弧南有星光晰晰,溥照八荒开寿域。hú nán yǒu xīng guāng xī xī,pǔ zhào bā huāng kāi shòu yù。
降神孕秀应难测,化作人间万夫特。jiàng shén yùn xiù yīng nán cè,huà zuò rén jiān wàn fū tè。
壮岁风云剑三尺,曾扫欃枪树奇迹。zhuàng suì fēng yún jiàn sān chǐ,céng sǎo chán qiāng shù qí jì。
拂衣一笑归泉石,绿酒黄花供散逸。fú yī yī xiào guī quán shí,lǜ jiǔ huáng huā gōng sàn yì。
转眼流光盈六十,方瞳一双炯如漆。zhuǎn yǎn liú guāng yíng liù shí,fāng tóng yī shuāng jiǒng rú qī。
蓬矢桑弧悬此夕,华筵献寿群仙集。péng shǐ sāng hú xuán cǐ xī,huá yán xiàn shòu qún xiān jí。
瑶池蟠桃如日赤,蓬岛琼浆和露碧。yáo chí pán táo rú rì chì,péng dǎo qióng jiāng hé lù bì。
玉皇案上长生籍,姓名特许今增入。yù huáng àn shàng zhǎng shēng jí,xìng míng tè xǔ jīn zēng rù。
乾坤华腴饱餐食,日月精英长呼吸。qián kūn huá yú bǎo cān shí,rì yuè jīng yīng zhǎng hū xī。
南山之寿焉能匹,直与天地同无极。nán shān zhī shòu yān néng pǐ,zhí yǔ tiān dì tóng wú jí。

题七贤度关图

黄仲昭

玄云亘野天将雪,寒气袭人风猎猎。xuán yún gèn yě tiān jiāng xuě,hán qì xí rén fēng liè liè。
关门冻雀栖不飞,关树寒梢僵欲折。guān mén dòng què qī bù fēi,guān shù hán shāo jiāng yù zhé。
七贤逝此将安之,山川不惮长驱驰。qī xián shì cǐ jiāng ān zhī,shān chuān bù dàn zhǎng qū chí。
蹇驴伶俜足无力,僮仆局蹐心苦饥。jiǎn lǘ líng pīng zú wú lì,tóng pū jú jí xīn kǔ jī。
圣贤之仕行吾义,义或不行甘弃置。shèng xián zhī shì xíng wú yì,yì huò bù xíng gān qì zhì。
刓方为圆岂所能,枉尺直寻非素志。wán fāng wèi yuán qǐ suǒ néng,wǎng chǐ zhí xún fēi sù zhì。
翩然拂袖辞朝班,采芝笑指云中山。piān rán fú xiù cí cháo bān,cǎi zhī xiào zhǐ yún zhōng shān。
谋生孰计田园少,浩歌且喜天地宽。móu shēng shú jì tián yuán shǎo,hào gē qiě xǐ tiān dì kuān。
画史忧时有深见,作图岂但供奇玩。huà shǐ yōu shí yǒu shēn jiàn,zuò tú qǐ dàn gōng qí wán。
愿公献入蓬莱宫,长与君王作龟鉴。yuàn gōng xiàn rù péng lái gōng,zhǎng yǔ jūn wáng zuò guī jiàn。

双喜白头图为林时润赋

黄仲昭

东风吹绿棠树枝,白头并立毛羽奇。dōng fēng chuī lǜ táng shù zhī,bái tóu bìng lì máo yǔ qí。
喜鹊亦知春信好,双飞树底鸣相依。xǐ què yì zhī chūn xìn hǎo,shuāng fēi shù dǐ míng xiāng yī。
君家高堂多喜气,白头二老容颜晬。jūn jiā gāo táng duō xǐ qì,bái tóu èr lǎo róng yán zuì。
风流画史最多情,特托幽禽寄深意。fēng liú huà shǐ zuì duō qíng,tè tuō yōu qín jì shēn yì。
爱亲由来根至情,百年虽喜尤兢兢。ài qīn yóu lái gēn zhì qíng,bǎi nián suī xǐ yóu jīng jīng。
白头变玄玄复白,始慰孝子平生心。bái tóu biàn xuán xuán fù bái,shǐ wèi xiào zi píng shēng xīn。

承林见素示和曾司直九日无菊诗次韵奉答

黄仲昭

江南菊开苦不早,百年谩说重阳好。jiāng nán jú kāi kǔ bù zǎo,bǎi nián mán shuō zhòng yáng hǎo。
我性不饮复无花,雅怀顿减柴桑老。wǒ xìng bù yǐn fù wú huā,yǎ huái dùn jiǎn chái sāng lǎo。
云台图画逐烟尘,金谷繁华余蔓草。yún tái tú huà zhú yān chén,jīn gǔ fán huá yú màn cǎo。
看来富贵真浮云,花前有酒须倾倒。kàn lái fù guì zhēn fú yún,huā qián yǒu jiǔ xū qīng dào。
我虽不饮亦强斟,谁爱名场受闲恼。wǒ suī bù yǐn yì qiáng zhēn,shuí ài míng chǎng shòu xián nǎo。
忆昔輶车行役时,满帻飞埃不遑扫。yì xī yóu chē xíng yì shí,mǎn zé fēi āi bù huáng sǎo。
昨承优诏许归休,喜剧应同获奇宝。zuó chéng yōu zhào xǔ guī xiū,xǐ jù yīng tóng huò qí bǎo。
老得身闲即是仙,安用交梨并火枣。lǎo dé shēn xián jí shì xiān,ān yòng jiāo lí bìng huǒ zǎo。
归来重理旧诗书,至理渊微细探讨。guī lái zhòng lǐ jiù shī shū,zhì lǐ yuān wēi xì tàn tǎo。
寻常有一契吾心,即反于身以自考。xún cháng yǒu yī qì wú xīn,jí fǎn yú shēn yǐ zì kǎo。
乃觉从前事总非,天赋吾真渐枯槁。nǎi jué cóng qián shì zǒng fēi,tiān fù wú zhēn jiàn kū gǎo。
迷途未远幸回辕,终愧当年郭有道。mí tú wèi yuǎn xìng huí yuán,zhōng kuì dāng nián guō yǒu dào。
洛社风流继自今,珍重同盟永相保。luò shè fēng liú jì zì jīn,zhēn zhòng tóng méng yǒng xiāng bǎo。
诗称引翼跻寿祺,为君高歌申颂祷。shī chēng yǐn yì jī shòu qí,wèi jūn gāo gē shēn sòng dǎo。
修身俟命在吾人,此外悠悠随大造。xiū shēn qí mìng zài wú rén,cǐ wài yōu yōu suí dà zào。

再和前韵以写余兴

黄仲昭

台省争夸致身早,谁识黄花风韵好。tái shěng zhēng kuā zhì shēn zǎo,shuí shí huáng huā fēng yùn hǎo。
浮沉宦海浩无涯,宠辱惊心容易老。fú chén huàn hǎi hào wú yá,chǒng rǔ jīng xīn róng yì lǎo。
纷纷桃李竞春华,一夜狂风委芳草。fēn fēn táo lǐ jìng chūn huá,yī yè kuáng fēng wěi fāng cǎo。
吾党行藏与世违,后生讥评恒绝倒。wú dǎng xíng cáng yǔ shì wéi,hòu shēng jī píng héng jué dào。
懒从势路乞人怜,闲向东篱被花恼。lǎn cóng shì lù qǐ rén lián,xián xiàng dōng lí bèi huā nǎo。
冷蕊疏枝未有期,此日蓬门为谁扫。lěng ruǐ shū zhī wèi yǒu qī,cǐ rì péng mén wèi shuí sǎo。
有酒还留待菊开,醉卧醒吟是吾宝。yǒu jiǔ hái liú dài jú kāi,zuì wò xǐng yín shì wú bǎo。
盘飧淡薄芼溪莼,果实寻常剥园枣。pán sūn dàn báo mào xī chún,guǒ shí xún cháng bō yuán zǎo。
以此易彼谁得失,兹理分明易寻讨。yǐ cǐ yì bǐ shuí dé shī,zī lǐ fēn míng yì xún tǎo。
汾阳功烈震乾坤,不过中书廿四考。fén yáng gōng liè zhèn qián kūn,bù guò zhōng shū niàn sì kǎo。
身后流光未百年,故宅疏槐已枯槁。shēn hòu liú guāng wèi bǎi nián,gù zhái shū huái yǐ kū gǎo。
人生性分有真乐,千乘王侯吾不道。rén shēng xìng fēn yǒu zhēn lè,qiān chéng wáng hóu wú bù dào。
多君纳禄早归来,出处完名真自保。duō jūn nà lù zǎo guī lái,chū chù wán míng zhēn zì bǎo。
一度花开一醉吟,百岁为期共君祷。yī dù huā kāi yī zuì yín,bǎi suì wèi qī gòng jūn dǎo。
莫愁送酒无王弘,薄田有秫吾能造。mò chóu sòng jiǔ wú wáng hóng,báo tián yǒu shú wú néng zào。

石室小隐得草字

黄仲昭

金谷繁华世称好,西风一夜凋零早。jīn gǔ fán huá shì chēng hǎo,xī fēng yī yè diāo líng zǎo。
上蔡威权逼穹昊,东门黄犬嗟难保。shàng cài wēi quán bī qióng hào,dōng mén huáng quǎn jiē nán bǎo。
卓哉罗君契兹道,名利场中迹如扫。zhuó zāi luó jūn qì zī dào,míng lì chǎng zhōng jì rú sǎo。
石室巢云事幽讨,一榻清风小蓬岛。shí shì cháo yún shì yōu tǎo,yī tà qīng fēng xiǎo péng dǎo。
有时豪吟豁襟抱,山中万物经品藻。yǒu shí háo yín huō jīn bào,shān zhōng wàn wù jīng pǐn zǎo。
有时花前独倾倒,陶然一任韶光老。yǒu shí huā qián dú qīng dào,táo rán yī rèn sháo guāng lǎo。
我昔躬耕南亩稻,心与乾坤同浩浩。wǒ xī gōng gēng nán mǔ dào,xīn yǔ qián kūn tóng hào hào。
年来苦被微名恼,玄发无情欲成缟。nián lái kǔ bèi wēi míng nǎo,xuán fā wú qíng yù chéng gǎo。
野马何年脱尘皂,同向云中拾瑶草。yě mǎ hé nián tuō chén zào,tóng xiàng yún zhōng shí yáo cǎo。

燕乐亭

黄仲昭

蒋王祠下多游客,特构幽亭庇休息。jiǎng wáng cí xià duō yóu kè,tè gòu yōu tíng bì xiū xī。
八窗嘉树散繁阴,四座奇峰飞翠色。bā chuāng jiā shù sàn fán yīn,sì zuò qí fēng fēi cuì sè。
元戎小队朝出城,酾酒椎牛来落成。yuán róng xiǎo duì cháo chū chéng,shāi jiǔ chuí niú lái luò chéng。
绮席弘开纵欢笑,新诗迭唱歌太平。qǐ xí hóng kāi zòng huān xiào,xīn shī dié chàng gē tài píng。
因号兹亭为燕乐,岁岁春风还有约。yīn hào zī tíng wèi yàn lè,suì suì chūn fēng hái yǒu yuē。
愿分此乐及苍生,尽挽疲癃出沟壑。yuàn fēn cǐ lè jí cāng shēng,jǐn wǎn pí lóng chū gōu hè。

愚轩为高都宪赋

黄仲昭

小智私以凿,民风日浇漓。xiǎo zhì sī yǐ záo,mín fēng rì jiāo lí。
狗盗鸡鸣纷变诈,神机鬼状争怪奇。gǒu dào jī míng fēn biàn zhà,shén jī guǐ zhuàng zhēng guài qí。
南台都宪真超卓,铲采埋光全太朴。nán tái dōu xiàn zhēn chāo zhuó,chǎn cǎi mái guāng quán tài pǔ。
满腔真意与天游,半点机心无地着。mǎn qiāng zhēn yì yǔ tiān yóu,bàn diǎn jī xīn wú dì zhe。
世人竞谀佞,口舌如篪埙。shì rén jìng yú nìng,kǒu shé rú chí xūn。
宁为周御史,期期发忠言。níng wèi zhōu yù shǐ,qī qī fā zhōng yán。
世人多诡随,不异铅绕指。shì rén duō guǐ suí,bù yì qiān rào zhǐ。
宁为柳士师,直道终如始。níng wèi liǔ shì shī,zhí dào zhōng rú shǐ。
眼看薄俗恒自惩,开轩因以愚为名。yǎn kàn báo sú héng zì chéng,kāi xuān yīn yǐ yú wèi míng。
如公岂是真愚者,欲与往哲同垂声。rú gōng qǐ shì zhēn yú zhě,yù yǔ wǎng zhé tóng chuí shēng。
愿公无遽归乡土,尽挽民风复淳古。yuàn gōng wú jù guī xiāng tǔ,jǐn wǎn mín fēng fù chún gǔ。

三宜庵为高都宪赋

黄仲昭

都台有客人中彦,卓荦才华金百炼。dōu tái yǒu kè rén zhōng yàn,zhuó luò cái huá jīn bǎi liàn。
忠贞耿耿动宸旒,风裁棱棱肃邦宪。zhōng zhēn gěng gěng dòng chén liú,fēng cái léng léng sù bāng xiàn。
哲人所见殊非常,世事多与心参商。zhé rén suǒ jiàn shū fēi cháng,shì shì duō yǔ xīn cān shāng。
浩然归思不可遏,千里再拜陈封章。hào rán guī sī bù kě è,qiān lǐ zài bài chén fēng zhāng。
臣忝南台司宪纪,庶政皆归臣统理。chén tiǎn nán tái sī xiàn jì,shù zhèng jiē guī chén tǒng lǐ。
设施容或乖其宜,罪虽有归臣实耻。shè shī róng huò guāi qí yí,zuì suī yǒu guī chén shí chǐ。
老亲况复双龙钟,家无应门五尺童。lǎo qīn kuàng fù shuāng lóng zhōng,jiā wú yīng mén wǔ chǐ tóng。
臣沐隆恩归未得,故山回首情无穷。chén mù lóng ēn guī wèi dé,gù shān huí shǒu qíng wú qióng。
臣齿于今过半百,二毛渐觉秋霜白。chén chǐ yú jīn guò bàn bǎi,èr máo jiàn jué qiū shuāng bái。
疾病侵寻志虑衰,施于有政宁无惑。jí bìng qīn xún zhì lǜ shuāi,shī yú yǒu zhèng níng wú huò。
以兹三事恒自叹,公义私情俱未安。yǐ zī sān shì héng zì tàn,gōng yì sī qíng jù wèi ān。
揆分惟宜置闲散,天恩倘许当衔环。kuí fēn wéi yí zhì xián sàn,tiān ēn tǎng xǔ dāng xián huán。
圣主方求经济者,得士如公宁忍舍。shèng zhǔ fāng qiú jīng jì zhě,dé shì rú gōng níng rěn shě。
公心不啻金石坚,丹悃重陈双阙下。gōng xīn bù chì jīn shí jiān,dān kǔn zhòng chén shuāng quē xià。
帝曰卿才实有为,卿言恳恳难竟违。dì yuē qīng cái shí yǒu wèi,qīng yán kěn kěn nán jìng wéi。
膝下许卿得终养,未许终老山中扉。xī xià xǔ qīng dé zhōng yǎng,wèi xǔ zhōng lǎo shān zhōng fēi。
纶音南来不信宿,拂衣一笑归乡曲。lún yīn nán lái bù xìn sù,fú yī yī xiào guī xiāng qū。
进退从容大义明,孤标真足扶颓俗。jìn tuì cóng róng dà yì míng,gū biāo zhēn zú fú tuí sú。
我位于公固不侔,我身自揣尤宜休。wǒ wèi yú gōng gù bù móu,wǒ shēn zì chuāi yóu yí xiū。
太息高风先着步,题诗送别令人羞。tài xī gāo fēng xiān zhe bù,tí shī sòng bié lìng rén xiū。

题梅

黄仲昭

山人自昔多佳兴,手种梅花满幽径。shān rén zì xī duō jiā xīng,shǒu zhǒng méi huā mǎn yōu jìng。
风韵寻常尽绝奇,况有明月相辉映。fēng yùn xún cháng jǐn jué qí,kuàng yǒu míng yuè xiāng huī yìng。
夜深索笑檐之隅,仰视天宇如冰壶。yè shēn suǒ xiào yán zhī yú,yǎng shì tiān yǔ rú bīng hú。
独嗅寒香不成寐,起酹尊酒招林逋。dú xiù hán xiāng bù chéng mèi,qǐ lèi zūn jiǔ zhāo lín bū。
何当借榻梅边屋,长与梅花伴幽独。hé dāng jiè tà méi biān wū,zhǎng yǔ méi huā bàn yōu dú。
饱收清气归肝肠,一洗胸中旧尘俗。bǎo shōu qīng qì guī gān cháng,yī xǐ xiōng zhōng jiù chén sú。