古诗词

怀古

黄仲昭

吾闻庖羲氏,爰始开鸿荒。wú wén páo xī shì,yuán shǐ kāi hóng huāng。
庖羲既已往,乃复生神农。páo xī jì yǐ wǎng,nǎi fù shēng shén nóng。
厥后有轩辕,继统为三皇。jué hòu yǒu xuān yuán,jì tǒng wèi sān huáng。
鼎湖龙去后,尧德益辉煌。dǐng hú lóng qù hòu,yáo dé yì huī huáng。
有虞受其禅,恭已垂衣裳。yǒu yú shòu qí chán,gōng yǐ chuí yī shang。
禹承精一传,克绍唐虞芳。yǔ chéng jīng yī chuán,kè shào táng yú fāng。
猗欤叹日跻,复见商成汤。yī yú tàn rì jī,fù jiàn shāng chéng tāng。
穆穆歌敬止,亦有周文王。mù mù gē jìng zhǐ,yì yǒu zhōu wén wáng。
嗣武建皇极,周德日以昌。sì wǔ jiàn huáng jí,zhōu dé rì yǐ chāng。
圣神相继作,治道弥昭彰。shèng shén xiāng jì zuò,zhì dào mí zhāo zhāng。
所以八荒内,淳风浩无疆。suǒ yǐ bā huāng nèi,chún fēng hào wú jiāng。
唐虞既辽邈,三代亦荒凉。táng yú jì liáo miǎo,sān dài yì huāng liáng。
诸侯纷僣窃,列国互争强。zhū hóu fēn tiě qiè,liè guó hù zhēng qiáng。
危舌利如戟,巧言媚如簧。wēi shé lì rú jǐ,qiǎo yán mèi rú huáng。
孔孟思济时,辙迹周四方。kǒng mèng sī jì shí,zhé jì zhōu sì fāng。
徘徊无所遇,怀宝徒悲伤。pái huái wú suǒ yù,huái bǎo tú bēi shāng。
陵夷至嬴氏,不啻?与狼。líng yí zhì yíng shì,bù chì yǔ láng。
治道已荡然,淳风亦沦亡。zhì dào yǐ dàng rán,chún fēng yì lún wáng。
芒砀龙一奋,仗剑扶颓纲。máng dàng lóng yī fèn,zhàng jiàn fú tuí gāng。
所悲杂霸术,垂统未甚良。suǒ bēi zá bà shù,chuí tǒng wèi shén liáng。
累叶称善治,不过臻小康。lèi yè chēng shàn zhì,bù guò zhēn xiǎo kāng。
东京既失御,群雄起陆梁。dōng jīng jì shī yù,qún xióng qǐ lù liáng。
伏龙徒奋迅,凤雏空翱翔。fú lóng tú fèn xùn,fèng chú kōng áo xiáng。
天意挽不回,炎精竟无光。tiān yì wǎn bù huí,yán jīng jìng wú guāng。
六朝迭兴废,四海日扰攘。liù cháo dié xīng fèi,sì hǎi rì rǎo rǎng。
忽生龙凤姿,唐祚开晋阳。hū shēng lóng fèng zī,táng zuò kāi jìn yáng。
奈何同气亲,战血流宫墙。nài hé tóng qì qīn,zhàn xuè liú gōng qiáng。
牝晨秽宸极,麀聚渎天常。pìn chén huì chén jí,yōu jù dú tiān cháng。
治道杂王霸,奕叶多昏狂。zhì dào zá wáng bà,yì yè duō hūn kuáng。
比之炎汉时,已不相颉颃。bǐ zhī yán hàn shí,yǐ bù xiāng jié háng。
回首视唐虞,深渊与穹苍。huí shǒu shì táng yú,shēn yuān yǔ qióng cāng。
有唐既迄运,刘石遂披猖。yǒu táng jì qì yùn,liú shí suì pī chāng。
中原数千里,幻作征战场。zhōng yuán shù qiān lǐ,huàn zuò zhēng zhàn chǎng。
皇天命贤主,挥戈扫欃枪。huáng tiān mìng xián zhǔ,huī gē sǎo chán qiāng。
陈桥属猪人,遂着龙袍黄。chén qiáo shǔ zhū rén,suì zhe lóng páo huáng。
立国尚忠厚,颇胜汉与唐。lì guó shàng zhōng hòu,pǒ shèng hàn yǔ táng。
惜哉三百载,教化未汪洋。xī zāi sān bǎi zài,jiào huà wèi wāng yáng。
遂令三代前,淳风竟茫茫。suì lìng sān dài qián,chún fēng jìng máng máng。
端居茅檐下,感此心傍徨。duān jū máo yán xià,gǎn cǐ xīn bàng huáng。
仰天动长吟,浮云自悠扬。yǎng tiān dòng zhǎng yín,fú yún zì yōu yáng。

黄仲昭

明福建莆田人,名潜,号退岩居士,以字行。成化二年进士。授编修。以直谏被杖,谪湘潭知县,又改南京大理评事。后以亲不逮养,遂不出。弘治初起江西提学佥事。久之乞归,日事著述,学者称未轩先生。有《未轩集》、《八闽通志》等。 黄仲昭的作品>>

猜您喜欢

题画竹三首为同年鲍栗之赋

黄仲昭

忆昔銮坡寓直时,琅玕节下遍题诗。yì xī luán pō yù zhí shí,láng gān jié xià biàn tí shī。
十年湖海仙凡隔,今日披图有所思。shí nián hú hǎi xiān fán gé,jīn rì pī tú yǒu suǒ sī。

题扇面伯牙鼓琴图为同年谈时英赋

黄仲昭

山水遗音识者稀,浮生幸有故人知。shān shuǐ yí yīn shí zhě xī,fú shēng xìng yǒu gù rén zhī。
明朝又向江头别,安得黄金铸子期。míng cháo yòu xiàng jiāng tóu bié,ān dé huáng jīn zhù zi qī。

大田驿和任提学见竹偶成二绝

黄仲昭

驿亭孤寓无人识,赖有此君相对清。yì tíng gū yù wú rén shí,lài yǒu cǐ jūn xiāng duì qīng。
明日俗尘仍滚滚,乾坤双眼为谁明。míng rì sú chén réng gǔn gǔn,qián kūn shuāng yǎn wèi shuí míng。

大田驿和任提学见竹偶成二绝

黄仲昭

托根亦在尘寰里,独得乾坤一味清。tuō gēn yì zài chén huán lǐ,dú dé qián kūn yī wèi qīng。
朝暮相看心似洗,林梢况有月华明。cháo mù xiāng kàn xīn shì xǐ,lín shāo kuàng yǒu yuè huá míng。

桂花仙子

黄仲昭

蟾窟当年花发时,天香深处识仙姿。chán kū dāng nián huā fā shí,tiān xiāng shēn chù shí xiān zī。
尘凡一隔经三纪,万里红云系梦思。chén fán yī gé jīng sān jì,wàn lǐ hóng yún xì mèng sī。

寿姊夫林君并姊氏七十

黄仲昭

多君访我到洪州,白首还能赋壮游。duō jūn fǎng wǒ dào hóng zhōu,bái shǒu hái néng fù zhuàng yóu。
自有神仙在人世,何须方外问丹丘。zì yǒu shén xiān zài rén shì,hé xū fāng wài wèn dān qiū。

寿姊夫林君并姊氏七十

黄仲昭

同胞犹幸两人存,姊己稀年弟六旬。tóng bāo yóu xìng liǎng rén cún,zǐ jǐ xī nián dì liù xún。
献寿末由倾绿醑,空余清梦到家频。xiàn shòu mò yóu qīng lǜ xǔ,kōng yú qīng mèng dào jiā pín。

寿姊夫林君并姊氏七十

黄仲昭

伉俪齐年七十余,承欢况复子孙俱。kàng lì qí nián qī shí yú,chéng huān kuàng fù zi sūn jù。
缄词远寄南飞鹤,相约蓬壶看海枯。jiān cí yuǎn jì nán fēi hè,xiāng yuē péng hú kàn hǎi kū。

南安行台赋古梅

黄仲昭

横浦行台有老梅,看花今是第三回。héng pǔ xíng tái yǒu lǎo méi,kàn huā jīn shì dì sān huí。
浮生莫叹容颜改,铁干冰姿亦半摧。fú shēng mò tàn róng yán gǎi,tiě gàn bīng zī yì bàn cuī。

南安行台赋古梅

黄仲昭

铁干冰姿亦半摧,入门为尔重徘徊。tiě gàn bīng zī yì bàn cuī,rù mén wèi ěr zhòng pái huái。
独怜不改坚贞操,依旧寒花冒雪开。dú lián bù gǎi jiān zhēn cāo,yī jiù hán huā mào xuě kāi。

走笔题扇送方恒谦行人之京

黄仲昭

十年江海叹离群,才得逢君又送君。shí nián jiāng hǎi tàn lí qún,cái dé féng jūn yòu sòng jūn。
明日高楼凝望处,几重山水几重云。míng rì gāo lóu níng wàng chù,jǐ zhòng shān shuǐ jǐ zhòng yún。

题白莲

黄仲昭

蓬岛仙姝浅淡妆,翠旌羽盖渡沧浪。péng dǎo xiān shū qiǎn dàn zhuāng,cuì jīng yǔ gài dù cāng làng。
镜奁不是无朱粉,羞与奸谀比六郎。jìng lián bù shì wú zhū fěn,xiū yǔ jiān yú bǐ liù láng。

甲午季冬雨雪连旬公余感触辄赋八绝

黄仲昭

琪花谁散满林端,一夜钟山失翠鬟。qí huā shuí sàn mǎn lín duān,yī yè zhōng shān shī cuì huán。
上下清光相掩映,乾坤都在画图间。shàng xià qīng guāng xiāng yǎn yìng,qián kūn dōu zài huà tú jiān。

甲午季冬雨雪连旬公余感触辄赋八绝

黄仲昭

道傍甲第是谁家,金帐羊羔兴正赊。dào bàng jiǎ dì shì shuí jiā,jīn zhàng yáng gāo xīng zhèng shē。
棘寺郎官清透骨,自敲冰片煮春茶。jí sì láng guān qīng tòu gǔ,zì qiāo bīng piàn zhǔ chūn chá。

甲午季冬雨雪连旬公余感触辄赋八绝

黄仲昭

茫茫积雪遍山川,瘦马冲寒敢自怜。máng máng jī xuě biàn shān chuān,shòu mǎ chōng hán gǎn zì lián。
应有闭门僵卧者,甑无炊黍突无烟。yīng yǒu bì mén jiāng wò zhě,zèng wú chuī shǔ tū wú yān。