古诗词

题王孟端画竹

黄仲昭

九龙山人标格奇,平生与竹同襟期。jiǔ lóng shān rén biāo gé qí,píng shēng yǔ zhú tóng jīn qī。
兴来为竹写真意,笔端飒飒生凉飔。xīng lái wèi zhú xiě zhēn yì,bǐ duān sà sà shēng liáng sī。
一枝高拂青霄雾,葛陂神物化龙去。yī zhī gāo fú qīng xiāo wù,gé bēi shén wù huà lóng qù。
一枝低扫白石苔,缑山仙子乘鸾来。yī zhī dī sǎo bái shí tái,gōu shān xiān zi chéng luán lái。
疏影微茫远还碧,颇似潇湘秋月夕。shū yǐng wēi máng yuǎn hái bì,pǒ shì xiāo xiāng qiū yuè xī。
翠色茏葱近更深,又似淇园春雨晴。cuì sè lóng cōng jìn gèng shēn,yòu shì qí yuán chūn yǔ qíng。
昔年老可今安在,遗迹流传重千载。xī nián lǎo kě jīn ān zài,yí jì liú chuán zhòng qiān zài。
山人挥洒更入神,使可见之心亦骇。shān rén huī sǎ gèng rù shén,shǐ kě jiàn zhī xīn yì hài。
我家闽山丛竹幽,朅来不见心悠悠。wǒ jiā mǐn shān cóng zhú yōu,qiè lái bù jiàn xīn yōu yōu。
今日披图看风景,分明一叚闽山秋。jīn rì pī tú kàn fēng jǐng,fēn míng yī jiǎ mǐn shān qiū。

黄仲昭

明福建莆田人,名潜,号退岩居士,以字行。成化二年进士。授编修。以直谏被杖,谪湘潭知县,又改南京大理评事。后以亲不逮养,遂不出。弘治初起江西提学佥事。久之乞归,日事著述,学者称未轩先生。有《未轩集》、《八闽通志》等。 黄仲昭的作品>>

猜您喜欢

下皋杂咏

黄仲昭

日食何须鼎肉腴,新栽杞菊已扶疏。rì shí hé xū dǐng ròu yú,xīn zāi qǐ jú yǐ fú shū。
小池更引清溪水,春雨应添数尾鱼。xiǎo chí gèng yǐn qīng xī shuǐ,chūn yǔ yīng tiān shù wěi yú。

下皋杂咏

黄仲昭

残书读罢启房栊,散步东风遣病慵。cán shū dú bà qǐ fáng lóng,sàn bù dōng fēng qiǎn bìng yōng。
门巷翛然篱落矮,隔邻遥见夕阳舂。mén xiàng xiāo rán lí luò ǎi,gé lín yáo jiàn xī yáng chōng。

下皋杂咏

黄仲昭

未甘奔走混风尘,买断青山学隐沦。wèi gān bēn zǒu hùn fēng chén,mǎi duàn qīng shān xué yǐn lún。
牟麦登场蚕作茧,林泉终老未须贫。móu mài dēng chǎng cán zuò jiǎn,lín quán zhōng lǎo wèi xū pín。

下皋杂咏

黄仲昭

芳村疏雨送微凉,倚杖村南看插秧。fāng cūn shū yǔ sòng wēi liáng,yǐ zhàng cūn nán kàn chā yāng。
真趣满腔谁与语,起呼尊酒酹柴桑。zhēn qù mǎn qiāng shuí yǔ yǔ,qǐ hū zūn jiǔ lèi chái sāng。

下皋杂咏

黄仲昭

尘寰无日是安居,喜遂山林寄一区。chén huán wú rì shì ān jū,xǐ suì shān lín jì yī qū。
读易倦来无外事,闲看梁燕哺新雏。dú yì juàn lái wú wài shì,xián kàn liáng yàn bǔ xīn chú。

下皋杂咏

黄仲昭

丽日和风雨乍过,一丘一壑足婆娑。lì rì hé fēng yǔ zhà guò,yī qiū yī hè zú pó suō。
薄田有粟身无恙,天地私吾亦已多。báo tián yǒu sù shēn wú yàng,tiān dì sī wú yì yǐ duō。

下皋杂咏

黄仲昭

兴到展书谈舜禹,倦来拂枕卧烟霞。xīng dào zhǎn shū tán shùn yǔ,juàn lái fú zhěn wò yān xiá。
个中无限悠然趣,绝胜霜台晓放衙。gè zhōng wú xiàn yōu rán qù,jué shèng shuāng tái xiǎo fàng yá。

下皋杂咏

黄仲昭

性与时违事事差,生涯只合付桑麻。xìng yǔ shí wéi shì shì chà,shēng yá zhǐ hé fù sāng má。
看来富贵由天幸,传到儿孙有几家。kàn lái fù guì yóu tiān xìng,chuán dào ér sūn yǒu jǐ jiā。

下皋杂咏

黄仲昭

乡民水旱苦相仍,征敛无期立取盈。xiāng mín shuǐ hàn kǔ xiāng réng,zhēng liǎn wú qī lì qǔ yíng。
我亦呼儿急称贷,令人惆怅忆阳城。wǒ yì hū ér jí chēng dài,lìng rén chóu chàng yì yáng chéng。

下皋杂咏

黄仲昭

苍松黄菊才三亩,流水柴门自一家。cāng sōng huáng jú cái sān mǔ,liú shuǐ chái mén zì yī jiā。
却悔平生都失计,坐听官鼓踏霜华。què huǐ píng shēng dōu shī jì,zuò tīng guān gǔ tà shuāng huá。

下皋杂咏

黄仲昭

辋川佳胜古来稀,犹欠吾庄一段奇。wǎng chuān jiā shèng gǔ lái xī,yóu qiàn wú zhuāng yī duàn qí。
丹荔子栽今结实,熏风满树绛囊垂。dān lì zi zāi jīn jié shí,xūn fēng mǎn shù jiàng náng chuí。

下皋杂咏

黄仲昭

近日山君猛且饕,逾垣入屋攫牲牢。jìn rì shān jūn měng qiě tāo,yú yuán rù wū jué shēng láo。
宋均不复生今世,谁遣深山灭迹逃。sòng jūn bù fù shēng jīn shì,shuí qiǎn shēn shān miè jì táo。

下皋杂咏

黄仲昭

世途得丧见交情,径路萧萧草自青。shì tú dé sàng jiàn jiāo qíng,jìng lù xiāo xiāo cǎo zì qīng。
惟有梁间双燕子,年年依旧访柴扃。wéi yǒu liáng jiān shuāng yàn zi,nián nián yī jiù fǎng chái jiōng。

下皋杂咏

黄仲昭

性癖情知与世殊,只应归卧故山庐。xìng pǐ qíng zhī yǔ shì shū,zhǐ yīng guī wò gù shān lú。
山中亦有经纶事,朝课耕桑夕校书。shān zhōng yì yǒu jīng lún shì,cháo kè gēng sāng xī xiào shū。

下皋杂咏

黄仲昭

闲来事事觉从容,始信山林可养慵。xián lái shì shì jué cóng róng,shǐ xìn shān lín kě yǎng yōng。
悔杀昔年成底事,红尘鞭马听朝钟。huǐ shā xī nián chéng dǐ shì,hóng chén biān mǎ tīng cháo zhōng。