古诗词

世情歌

唐寅

浅浅水,长长流,来无尽,去无休;qiǎn qiǎn shuǐ,zhǎng zhǎng liú,lái wú jǐn,qù wú xiū;
翻海狂风吹白浪,接天尾闾吸不收。fān hǎi kuáng fēng chuī bái làng,jiē tiān wěi lǘ xī bù shōu。
即如我辈住人世,何荣何辱?何乐何忧?jí rú wǒ bèi zhù rén shì,hé róng hé rǔ?hé lè hé yōu?
有时邯郸梦一枕,有时华胥酒一瓯。yǒu shí hán dān mèng yī zhěn,yǒu shí huá xū jiǔ yī ōu。
古今兴亡付诗卷,胜负得失旧松楸,gǔ jīn xīng wáng fù shī juǎn,shèng fù dé shī jiù sōng qiū,
清风明月用不竭,高山流水情相投,qīng fēng míng yuè yòng bù jié,gāo shān liú shuǐ qíng xiāng tóu,
瞑荚自晦朔,兰菊自春秋;我今视昔亦复尔,后来还与今时伴。míng jiá zì huì shuò,lán jú zì chūn qiū;wǒ jīn shì xī yì fù ěr,hòu lái hái yǔ jīn shí bàn。
君不见,东家暴富十头牛;jūn bù jiàn,dōng jiā bào fù shí tóu niú;
又不见,西家暴贵万户侯;yòu bù jiàn,xī jiā bào guì wàn hù hóu;
雄声赫势掀九州,有如洪涛汹涌,世界欲动天将浮。xióng shēng hè shì xiān jiǔ zhōu,yǒu rú hóng tāo xiōng yǒng,shì jiè yù dòng tiān jiāng fú。
忽然一日风打舟,断蓬绝梗无少留;hū rán yī rì fēng dǎ zhōu,duàn péng jué gěng wú shǎo liú;
桑田变海海为洲,昔时声势空喧啾。sāng tián biàn hǎi hǎi wèi zhōu,xī shí shēng shì kōng xuān jiū。
呜呼!何如浅浅水长长流?wū hū!hé rú qiǎn qiǎn shuǐ zhǎng zhǎng liú?
唐寅

唐寅

唐寅(1470—1523),字伯虎,一字子畏,号六如居士、桃花庵主、鲁国唐生、逃禅仙吏等,汉族,南直隶苏州吴县人。明代著名画家、文学家。据传他于明宪宗成化六年庚寅年寅月寅日寅时生。他玩世不恭而又才气横溢,诗文擅名,与祝允明、文征明、徐祯卿并称“江南四大才子(吴门四才子)”,画名更著,与沈周、文征明、仇英并称“吴门四家”。 唐寅的作品>>

猜您喜欢

题画

唐寅

雪满梁园飞鸟稀,暖煨榾柮闭柴扉。xuě mǎn liáng yuán fēi niǎo xī,nuǎn wēi gǔ duò bì chái fēi。
地垆温却松花酒,刚是溪头拾蟹归。dì lú wēn què sōng huā jiǔ,gāng shì xī tóu shí xiè guī。

题画

唐寅

黄叶山家晓会琴,斜桥流水路阴阴。huáng yè shān jiā xiǎo huì qín,xié qiáo liú shuǐ lù yīn yīn。
东西南北鸡旐社,气象粗疏有古心。dōng xī nán běi jī zhào shè,qì xiàng cū shū yǒu gǔ xīn。

题画

唐寅

红树中间飞白云,黄茅槛底界斜曛。hóng shù zhōng jiān fēi bái yún,huáng máo kǎn dǐ jiè xié xūn。
此中大有逍遥处,难说于君画与君。cǐ zhōng dà yǒu xiāo yáo chù,nán shuō yú jūn huà yǔ jūn。

题画

唐寅

头如蒜颗眼如椒,雄逐雌飞向苇萧。tóu rú suàn kē yǎn rú jiāo,xióng zhú cí fēi xiàng wěi xiāo。
莫趁螗螂失巢穴,有人拈弹不相饶。mò chèn táng láng shī cháo xué,yǒu rén niān dàn bù xiāng ráo。

题画

唐寅

酒赀长苦欠经营,预给餐钱费水衡。jiǔ zī zhǎng kǔ qiàn jīng yíng,yù gěi cān qián fèi shuǐ héng。
多少如花后屏女,烧金时倩耿先生。duō shǎo rú huā hòu píng nǚ,shāo jīn shí qiàn gěng xiān shēng。

题画

唐寅

一宿因缘逆旅中,短词聊以托泥鸿。yī sù yīn yuán nì lǚ zhōng,duǎn cí liáo yǐ tuō ní hóng。
当时我做陶承旨,何必尊前面发红。dāng shí wǒ zuò táo chéng zhǐ,hé bì zūn qián miàn fā hóng。

题画

唐寅

善和坊里李端端,信是能行白牡丹。shàn hé fāng lǐ lǐ duān duān,xìn shì néng xíng bái mǔ dān。
谁信扬州金满市,元来花价属穷酸。shuí xìn yáng zhōu jīn mǎn shì,yuán lái huā jià shǔ qióng suān。

题画

唐寅

草庐三顾屈英雄,慷慨南阳起卧龙。cǎo lú sān gù qū yīng xióng,kāng kǎi nán yáng qǐ wò lóng。
鼎足未安星又陨,阵图留与浪涛舂。dǐng zú wèi ān xīng yòu yǔn,zhèn tú liú yǔ làng tāo chōng。

题画

唐寅

琴心挑取卓王孙,卖酒临邛石冻春。qín xīn tiāo qǔ zhuó wáng sūn,mài jiǔ lín qióng shí dòng chūn。
狗监犹能荐才子,当时宰相是闲人。gǒu jiān yóu néng jiàn cái zi,dāng shí zǎi xiāng shì xián rén。

题画

唐寅

冰雪风云事不同,今朝尊贵昨朝穷。bīng xuě fēng yún shì bù tóng,jīn cháo zūn guì zuó cháo qióng。
穷时多少英雄伴,名字应留夹袋中。qióng shí duō shǎo yīng xióng bàn,míng zì yīng liú jiā dài zhōng。

题画

唐寅

司空幕府通农开,平善街头日夜来。sī kōng mù fǔ tōng nóng kāi,píng shàn jiē tóu rì yè lái。
肯信琼花旧游处,至今犹唱紫云回。kěn xìn qióng huā jiù yóu chù,zhì jīn yóu chàng zǐ yún huí。

题画

唐寅

苏州太守白尚书,酒盏飘零带疾移。sū zhōu tài shǒu bái shàng shū,jiǔ zhǎn piāo líng dài jí yí。
老去风情犹有在,张娟骆马与杨枝。lǎo qù fēng qíng yóu yǒu zài,zhāng juān luò mǎ yǔ yáng zhī。

题画

唐寅

李白才名天下奇,开元人主最相知。lǐ bái cái míng tiān xià qí,kāi yuán rén zhǔ zuì xiāng zhī。
夜郎垂老迢迢去,不记金銮走马时。yè láng chuí lǎo tiáo tiáo qù,bù jì jīn luán zǒu mǎ shí。

题画

唐寅

书生豪气压千军,示者扶桑一卷文。shū shēng háo qì yā qiān jūn,shì zhě fú sāng yī juǎn wén。
铁研未穿时世改,功名回首信浮云。tiě yán wèi chuān shí shì gǎi,gōng míng huí shǒu xìn fú yún。

题画

唐寅

千载经纶一秃翁,王公谁不仰高风。qiān zài jīng lún yī tū wēng,wáng gōng shuí bù yǎng gāo fēng。
缘何坐所添丁惨,不住山中住洛中。yuán hé zuò suǒ tiān dīng cǎn,bù zhù shān zhōng zhù luò zhōng。