古诗词

醉时歌

唐寅

地水火风成假期合,合色声香味触法;dì shuǐ huǒ fēng chéng jiǎ qī hé,hé sè shēng xiāng wèi chù fǎ;
世人痴呆认做我,惹起尘劳如海阔。shì rén chī dāi rèn zuò wǒ,rě qǐ chén láo rú hǎi kuò。
贪嗔痴作杀盗淫,因缘妄想入无明;tān chēn chī zuò shā dào yín,yīn yuán wàng xiǎng rù wú míng;
无明即是轮回始,信步将身入火炕。wú míng jí shì lún huí shǐ,xìn bù jiāng shēn rù huǒ kàng。
朝去求名莫求利,面作心欺全不计;cháo qù qiú míng mò qiú lì,miàn zuò xīn qī quán bù jì;
上床夜半别鞋子,方悔昨朝搬鬼戏。shàng chuáng yè bàn bié xié zi,fāng huǐ zuó cháo bān guǐ xì。
它人谋我我谋他,冤冤相报不曾差;tā rén móu wǒ wǒ móu tā,yuān yuān xiāng bào bù céng chà;
一身欠债还他债,请君嗛铁去拖车。yī shēn qiàn zhài hái tā zhài,qǐng jūn qiǎn tiě qù tuō chē。
种堪爱惜色堪贪,它家妻子自家男;zhǒng kān ài xī sè kān tān,tā jiā qī zi zì jiā nán;
不是冤家头不聚,铁枷自有爱人担。bù shì yuān jiā tóu bù jù,tiě jiā zì yǒu ài rén dān。
几番死兮几番活,大梦无凭闲聒聒;jǐ fān sǐ xī jǐ fān huó,dà mèng wú píng xián guā guā;
都是自家心念生,无念无生即解脱。dōu shì zì jiā xīn niàn shēng,wú niàn wú shēng jí jiě tuō。
死生无常絷双足,莫待这番重瞑目;sǐ shēng wú cháng zhí shuāng zú,mò dài zhè fān zhòng míng mù;
人身难得法难闻,如针投介龟钻木。rén shēn nán dé fǎ nán wén,rú zhēn tóu jiè guī zuān mù。
自补衲衣求饭吃,此道莫推行不得;zì bǔ nà yī qiú fàn chī,cǐ dào mò tuī xíng bù dé;
拼却这条穷性命,不成此事何须惜?pīn què zhè tiáo qióng xìng mìng,bù chéng cǐ shì hé xū xī?
数息随止界还静,修愿修行入真定;shù xī suí zhǐ jiè hái jìng,xiū yuàn xiū xíng rù zhēn dìng;
空山落木狼虎中,十卷楞严亲考订。kōng shān luò mù láng hǔ zhōng,shí juǎn léng yán qīn kǎo dìng。
不二门中开锁纶,乌龟生毛兔生角;bù èr mén zhōng kāi suǒ lún,wū guī shēng máo tù shēng jiǎo;
诸行无常一切空,阿耨多罗大圆觉。zhū xíng wú cháng yī qiè kōng,ā nòu duō luó dà yuán jué。
一念归空拔因果,堕落空见仍遭祸;yī niàn guī kōng bá yīn guǒ,duò luò kōng jiàn réng zāo huò;
禅人举有着空魔,犹如避溺而遭火。chán rén jǔ yǒu zhe kōng mó,yóu rú bì nì ér zāo huǒ。
说有说无皆是错,梦境眼花寻下落;shuō yǒu shuō wú jiē shì cuò,mèng jìng yǎn huā xún xià luò;
翻身跳出断肠坑,生灭灭兮寂灭乐。fān shēn tiào chū duàn cháng kēng,shēng miè miè xī jì miè lè。
唐寅

唐寅

唐寅(1470—1523),字伯虎,一字子畏,号六如居士、桃花庵主、鲁国唐生、逃禅仙吏等,汉族,南直隶苏州吴县人。明代著名画家、文学家。据传他于明宪宗成化六年庚寅年寅月寅日寅时生。他玩世不恭而又才气横溢,诗文擅名,与祝允明、文征明、徐祯卿并称“江南四大才子(吴门四才子)”,画名更著,与沈周、文征明、仇英并称“吴门四家”。 唐寅的作品>>

猜您喜欢

漫兴十首

唐寅

谢遣歌儿解臂鹰,半瓢诗稿一枝藤。xiè qiǎn gē ér jiě bì yīng,bàn piáo shī gǎo yī zhī téng。
难寻萱草酬知己,且摘莲花供圣僧。nán xún xuān cǎo chóu zhī jǐ,qiě zhāi lián huā gōng shèng sēng。
时事百年蜗角战,酒杯三月凤头灯。shí shì bǎi nián wō jiǎo zhàn,jiǔ bēi sān yuè fèng tóu dēng。
尽尝世味犹存舌,荼荠随缘敢爱憎。jǐn cháng shì wèi yóu cún shé,tú jì suí yuán gǎn ài zēng。

漫兴十首

唐寅

造物何曾苦忌名,太平端合老无能。zào wù hé céng kǔ jì míng,tài píng duān hé lǎo wú néng。
亲知散去绨袍冷,风雪欺贫瓦罐冰。qīn zhī sàn qù tí páo lěng,fēng xuě qī pín wǎ guàn bīng。
二顷未谋田负郭,一餐随分欲依僧。èr qǐng wèi móu tián fù guō,yī cān suí fēn yù yī sēng。
醉时还倩家人道,消尽英雄气未曾。zuì shí hái qiàn jiā rén dào,xiāo jǐn yīng xióng qì wèi céng。

春日写怀

唐寅

新春踪迹转飘蓬,多在莺花野寺中。xīn chūn zōng jì zhuǎn piāo péng,duō zài yīng huā yě sì zhōng。
昨日醉连今日醉,试灯风接落灯风。zuó rì zuì lián jīn rì zuì,shì dēng fēng jiē luò dēng fēng。
苦拈险韵邀僧和,暖簇薰笼与妓烘。kǔ niān xiǎn yùn yāo sēng hé,nuǎn cù xūn lóng yǔ jì hōng。
寄问社中诸好友,心情可与我相同。jì wèn shè zhōng zhū hǎo yǒu,xīn qíng kě yǔ wǒ xiāng tóng。

无题

唐寅

红粉啼妆对镜台,春心一片转悠哉。hóng fěn tí zhuāng duì jìng tái,chūn xīn yī piàn zhuǎn yōu zāi。
若为坐看花枝尽,便是伤多酒莫推。ruò wèi zuò kàn huā zhī jǐn,biàn shì shāng duō jiǔ mò tuī。
无药可医莺舌老,有香难返梦魂来。wú yào kě yī yīng shé lǎo,yǒu xiāng nán fǎn mèng hún lái。
江南多少闲庭馆,依旧朱门锁绿苔。jiāng nán duō shǎo xián tíng guǎn,yī jiù zhū mén suǒ lǜ tái。

冬日睡起

唐寅

白木栖床厚叠毡,乌绫夹被紧揌肩。bái mù qī chuáng hòu dié zhān,wū líng jiā bèi jǐn sāi jiān。
无灯不做瞒心梦,有酒何愁缩脚眠。wú dēng bù zuò mán xīn mèng,yǒu jiǔ hé chóu suō jiǎo mián。
渺渺邯郸尘满路,蘧蘧蝴蝶絮漫天。miǎo miǎo hán dān chén mǎn lù,qú qú hú dié xù màn tiān。
要知此段安身法,是我新参没眼禅。yào zhī cǐ duàn ān shēn fǎ,shì wǒ xīn cān méi yǎn chán。

言怀二首

唐寅

田衣稻衲了终身,弹指流年已四旬。tián yī dào nà le zhōng shēn,dàn zhǐ liú nián yǐ sì xún。
善亦懒为何况恶,富非所望莫忧贫。shàn yì lǎn wèi hé kuàng è,fù fēi suǒ wàng mò yōu pín。
山房一局金縢着,野店三杯石冻春。shān fáng yī jú jīn téng zhe,yě diàn sān bēi shí dòng chūn。
但愿今生只如此,无荣无辱太平人。dàn yuàn jīn shēng zhǐ rú cǐ,wú róng wú rǔ tài píng rén。

言怀二首

唐寅

年来避世缩如龟,净扫茅茨闭竹篱。nián lái bì shì suō rú guī,jìng sǎo máo cí bì zhú lí。
系日无绳那得住,待天倚杵是何时。xì rì wú shéng nà dé zhù,dài tiān yǐ chǔ shì hé shí。
随斟冷暖开怀酒,懒算输赢信手棋。suí zhēn lěng nuǎn kāi huái jiǔ,lǎn suàn shū yíng xìn shǒu qí。
千古英雄一抔土,不如欢笑有便宜。qiān gǔ yīng xióng yī póu tǔ,bù rú huān xiào yǒu biàn yí。

散步

唐寅

吴王城里柳成畦,齐女门前水拍堤。wú wáng chéng lǐ liǔ chéng qí,qí nǚ mén qián shuǐ pāi dī。
卖酒当垆人袅娜,落花流水路东西。mài jiǔ dāng lú rén niǎo nà,luò huā liú shuǐ lù dōng xī。
平头衣袜和鞋试,弄舌钩旗绕树啼。píng tóu yī wà hé xié shì,nòng shé gōu qí rào shù tí。
此是吾生行乐处,若为诗句不留题。cǐ shì wú shēng xíng lè chù,ruò wèi shī jù bù liú tí。

山水图

唐寅

虚阁静潭潭,千山紫翠攒。xū gé jìng tán tán,qiān shān zǐ cuì zǎn。
幽人无世事,终曰倚栏杆。yōu rén wú shì shì,zhōng yuē yǐ lán gān。

山水图

唐寅

绿树含春雨,青山护晓烟。lǜ shù hán chūn yǔ,qīng shān hù xiǎo yān。
携筇出矶上,何以地行仙。xié qióng chū jī shàng,hé yǐ dì xíng xiān。

山水图

唐寅

秋月攀仙桂,春风看杏花。qiū yuè pān xiān guì,chūn fēng kàn xìng huā。
一朝欣得意,联步上京华。yī cháo xīn dé yì,lián bù shàng jīng huá。

山水图

唐寅

落日山逾碧,孤亭景自幽。luò rì shān yú bì,gū tíng jǐng zì yōu。
苍江寒更急,客发自中流。cāng jiāng hán gèng jí,kè fā zì zhōng liú。

山水图

唐寅

晚云明漏日,春水绿浮山。wǎn yún míng lòu rì,chūn shuǐ lǜ fú shān。
半醉驴行缓,洞庭黄叶间。bàn zuì lǘ xíng huǎn,dòng tíng huáng yè jiān。

山水图

唐寅

寒溜浸幽壑,危亭点翠微。hán liū jìn yōu hè,wēi tíng diǎn cuì wēi。
忽惊双鹤唳,有客款荆扉。hū jīng shuāng hè lì,yǒu kè kuǎn jīng fēi。

山水图

唐寅

潦净泉声涩,秋高木影疏。lǎo jìng quán shēng sè,qiū gāo mù yǐng shū。
天涯来旅雁,江上有鲈鱼。tiān yá lái lǚ yàn,jiāng shàng yǒu lú yú。
3271234567»