古诗词

醉时歌

唐寅

地水火风成假期合,合色声香味触法;dì shuǐ huǒ fēng chéng jiǎ qī hé,hé sè shēng xiāng wèi chù fǎ;
世人痴呆认做我,惹起尘劳如海阔。shì rén chī dāi rèn zuò wǒ,rě qǐ chén láo rú hǎi kuò。
贪嗔痴作杀盗淫,因缘妄想入无明;tān chēn chī zuò shā dào yín,yīn yuán wàng xiǎng rù wú míng;
无明即是轮回始,信步将身入火炕。wú míng jí shì lún huí shǐ,xìn bù jiāng shēn rù huǒ kàng。
朝去求名莫求利,面作心欺全不计;cháo qù qiú míng mò qiú lì,miàn zuò xīn qī quán bù jì;
上床夜半别鞋子,方悔昨朝搬鬼戏。shàng chuáng yè bàn bié xié zi,fāng huǐ zuó cháo bān guǐ xì。
它人谋我我谋他,冤冤相报不曾差;tā rén móu wǒ wǒ móu tā,yuān yuān xiāng bào bù céng chà;
一身欠债还他债,请君嗛铁去拖车。yī shēn qiàn zhài hái tā zhài,qǐng jūn qiǎn tiě qù tuō chē。
种堪爱惜色堪贪,它家妻子自家男;zhǒng kān ài xī sè kān tān,tā jiā qī zi zì jiā nán;
不是冤家头不聚,铁枷自有爱人担。bù shì yuān jiā tóu bù jù,tiě jiā zì yǒu ài rén dān。
几番死兮几番活,大梦无凭闲聒聒;jǐ fān sǐ xī jǐ fān huó,dà mèng wú píng xián guā guā;
都是自家心念生,无念无生即解脱。dōu shì zì jiā xīn niàn shēng,wú niàn wú shēng jí jiě tuō。
死生无常絷双足,莫待这番重瞑目;sǐ shēng wú cháng zhí shuāng zú,mò dài zhè fān zhòng míng mù;
人身难得法难闻,如针投介龟钻木。rén shēn nán dé fǎ nán wén,rú zhēn tóu jiè guī zuān mù。
自补衲衣求饭吃,此道莫推行不得;zì bǔ nà yī qiú fàn chī,cǐ dào mò tuī xíng bù dé;
拼却这条穷性命,不成此事何须惜?pīn què zhè tiáo qióng xìng mìng,bù chéng cǐ shì hé xū xī?
数息随止界还静,修愿修行入真定;shù xī suí zhǐ jiè hái jìng,xiū yuàn xiū xíng rù zhēn dìng;
空山落木狼虎中,十卷楞严亲考订。kōng shān luò mù láng hǔ zhōng,shí juǎn léng yán qīn kǎo dìng。
不二门中开锁纶,乌龟生毛兔生角;bù èr mén zhōng kāi suǒ lún,wū guī shēng máo tù shēng jiǎo;
诸行无常一切空,阿耨多罗大圆觉。zhū xíng wú cháng yī qiè kōng,ā nòu duō luó dà yuán jué。
一念归空拔因果,堕落空见仍遭祸;yī niàn guī kōng bá yīn guǒ,duò luò kōng jiàn réng zāo huò;
禅人举有着空魔,犹如避溺而遭火。chán rén jǔ yǒu zhe kōng mó,yóu rú bì nì ér zāo huǒ。
说有说无皆是错,梦境眼花寻下落;shuō yǒu shuō wú jiē shì cuò,mèng jìng yǎn huā xún xià luò;
翻身跳出断肠坑,生灭灭兮寂灭乐。fān shēn tiào chū duàn cháng kēng,shēng miè miè xī jì miè lè。
唐寅

唐寅

唐寅(1470—1523),字伯虎,一字子畏,号六如居士、桃花庵主、鲁国唐生、逃禅仙吏等,汉族,南直隶苏州吴县人。明代著名画家、文学家。据传他于明宪宗成化六年庚寅年寅月寅日寅时生。他玩世不恭而又才气横溢,诗文擅名,与祝允明、文征明、徐祯卿并称“江南四大才子(吴门四才子)”,画名更著,与沈周、文征明、仇英并称“吴门四家”。 唐寅的作品>>

猜您喜欢

秋圃杂花图

唐寅

芳园秋色似春时,红紫纷菲映绿池。fāng yuán qiū sè shì chūn shí,hóng zǐ fēn fēi yìng lǜ chí。
珠露未干啼络纬,晓风初拂扬蛛丝。zhū lù wèi gàn tí luò wěi,xiǎo fēng chū fú yáng zhū sī。

秋塘诗景图

唐寅

家居东南云锦乡,心魂原是水花香。jiā jū dōng nán yún jǐn xiāng,xīn hún yuán shì shuǐ huā xiāng。
哦诗想入秋塘景,鸳鹭惊飞一夕忙。ó shī xiǎng rù qiū táng jǐng,yuān lù jīng fēi yī xī máng。

美人对月

唐寅

斜髻娇娥夜卧迟,梨花风静鸟栖枝。xié jì jiāo é yè wò chí,lí huā fēng jìng niǎo qī zhī。
难将心事和人说,说与青天明月知。nán jiāng xīn shì hé rén shuō,shuō yǔ qīng tiān míng yuè zhī。

美人图

唐寅

春色关心万种情,酒杯聊寞可怜生。chūn sè guān xīn wàn zhǒng qíng,jiǔ bēi liáo mò kě lián shēng。
折花比对佳人面,把臂相同觉命轻。zhé huā bǐ duì jiā rén miàn,bǎ bì xiāng tóng jué mìng qīng。

美人图

唐寅

舞罢霓裳日色低,满身春倦眼迷离。wǔ bà ní shang rì sè dī,mǎn shēn chūn juàn yǎn mí lí。
锦丝步帐繁花里,闲弄珊瑚血色枝。jǐn sī bù zhàng fán huā lǐ,xián nòng shān hú xuè sè zhī。

草堂话旧图

唐寅

松间草阁倚岩开,岩下幽花娆露台。sōng jiān cǎo gé yǐ yán kāi,yán xià yōu huā ráo lù tái。
谁叩柴扉惊鹤梦,月明千里故人来。shuí kòu chái fēi jīng hè mèng,yuè míng qiān lǐ gù rén lái。

夏雨归牧图

唐寅

狂风骤雨暗江干,萧籁山中夏亦寒。kuáng fēng zhòu yǔ àn jiāng gàn,xiāo lài shān zhōng xià yì hán。
独有牧童牛背隐,归来一笠带沦。dú yǒu mù tóng niú bèi yǐn,guī lái yī lì dài lún。

晓林慈鸟图

唐寅

慈鸟鸣鸣闹晓林,羽毛单薄雪霜深。cí niǎo míng míng nào xiǎo lín,yǔ máo dān báo xuě shuāng shēn。
世间人子非枭獍,闻得谁无反哺心。shì jiān rén zi fēi xiāo jìng,wén dé shuí wú fǎn bǔ xīn。

桑图

唐寅

桑出罗兮柘出绫,绫罗妆束出娉婷。sāng chū luó xī zhè chū líng,líng luó zhuāng shù chū pīng tíng。
娉婷红粉歌金缕,歌与桃花柳絮听。pīng tíng hóng fěn gē jīn lǚ,gē yǔ táo huā liǔ xù tīng。

海棠美人图

唐寅

褪尽东风满面妆,可怜蝶粉与蜂狂。tuì jǐn dōng fēng mǎn miàn zhuāng,kě lián dié fěn yǔ fēng kuáng。
自今意思和谁说,一片春心付海棠。zì jīn yì sī hé shuí shuō,yī piàn chūn xīn fù hǎi táng。

秦淮海图

唐寅

淮海修真遗丽华,它言道是我言差。huái hǎi xiū zhēn yí lì huá,tā yán dào shì wǒ yán chà。
金丹不了红颜别,地下相逢两面沙。jīn dān bù le hóng yán bié,dì xià xiāng féng liǎng miàn shā。

荷花仙子图

唐寅

一卷真经幻作胎,人间肉眼误相猜。yī juǎn zhēn jīng huàn zuò tāi,rén jiān ròu yǎn wù xiāng cāi。
不教轻踏莲花去,谁识仙娥玩世来。bù jiào qīng tà lián huā qù,shuí shí xiān é wán shì lái。

莫贪婪

唐寅

破布衫巾破布裙,逢人便说会烧银。pò bù shān jīn pò bù qún,féng rén biàn shuō huì shāo yín。
君何不烧自家用,何必苦心送给人。jūn hé bù shāo zì jiā yòng,hé bì kǔ xīn sòng gěi rén。

莺莺图

唐寅

扶头酒醒宝香焚,戏写蒲东一片云。fú tóu jiǔ xǐng bǎo xiāng fén,xì xiě pú dōng yī piàn yún。
昨夜隔墙花影动,猛闻人语唤双文。zuó yè gé qiáng huā yǐng dòng,měng wén rén yǔ huàn shuāng wén。

陶谷赠词图

唐寅

一宿姻缘逆旅中,短词聊以识泥鸿。yī sù yīn yuán nì lǚ zhōng,duǎn cí liáo yǐ shí ní hóng。
当时我作陶承旨,何必樽前面发红。dāng shí wǒ zuò táo chéng zhǐ,hé bì zūn qián miàn fā hóng。