古诗词

老鹤

龚诩

骨节棱棱冰玉清,羽毛翩翩霜雪明。gǔ jié léng léng bīng yù qīng,yǔ máo piān piān shuāng xuě míng。
不随神仙去紫府,与我共结林壑盟。bù suí shén xiān qù zǐ fǔ,yǔ wǒ gòng jié lín hè méng。
宁甘饥渴守我分,饮啄肯与群鸡争。níng gān jī kě shǒu wǒ fēn,yǐn zhuó kěn yǔ qún jī zhēng。
竹间花外每独步,风前月底时一鸣。zhú jiān huā wài měi dú bù,fēng qián yuè dǐ shí yī míng。
有时向我展翼舞,似欲和我吟诗声。yǒu shí xiàng wǒ zhǎn yì wǔ,shì yù hé wǒ yín shī shēng。
君不见弋媒徇食良可耻,卫国乘轩何足荣。jūn bù jiàn yì méi xùn shí liáng kě chǐ,wèi guó chéng xuān hé zú róng。
愿言与尔共卒岁,不必云霄驰远情。yuàn yán yǔ ěr gòng zú suì,bù bì yún xiāo chí yuǎn qíng。
龚诩

龚诩

龚诩(1381~1469)明代学者。一名翊,字大章,号纯庵,南直隶苏州府昆山(今属江苏)人。建文时为金川门卒,燕兵至,恸哭遁归,隐居授徒,后周忱巡抚江南,两荐为学官,坚辞,有《野古集》。 龚诩的作品>>

猜您喜欢

寓意

龚诩

天上双星有常处,夫为牛郎妇为女。tiān shàng shuāng xīng yǒu cháng chù,fū wèi niú láng fù wèi nǚ。
东西相望自年年,只隔天津一泓许。dōng xī xiāng wàng zì nián nián,zhǐ gé tiān jīn yī hóng xǔ。
耕田匪易织亦劳,不得从容相慰语。gēng tián fěi yì zhī yì láo,bù dé cóng róng xiāng wèi yǔ。
伤心一掬泪如珠,洒向人间作秋雨。shāng xīn yī jū lèi rú zhū,sǎ xiàng rén jiān zuò qiū yǔ。

题双松图

龚诩

豫章楩楠中梁欐,未免匠石斤斧寻。yù zhāng pián nán zhōng liáng lì,wèi miǎn jiàng shí jīn fǔ xún。
峄阳桐梓作琴瑟,尘匣空恨无知音。yì yáng tóng zǐ zuò qín sè,chén xiá kōng hèn wú zhī yīn。
何如君家两松树,饱含风露垂清阴。hé rú jūn jiā liǎng sōng shù,bǎo hán fēng lù chuí qīng yīn。
轮囷虽不获世用,老气自足雄山林。lún qūn suī bù huò shì yòng,lǎo qì zì zú xióng shān lín。
长空六月洒苍雪,清绝不受尘埃侵。zhǎng kōng liù yuè sǎ cāng xuě,qīng jué bù shòu chén āi qīn。
夜来月出东山岑,影落万丈寒潭深。yè lái yuè chū dōng shān cén,yǐng luò wàn zhàng hán tán shēn。
道人大醉发长啸,直疑惊起双龙吟。dào rén dà zuì fā zhǎng xiào,zhí yí jīng qǐ shuāng lóng yín。

归自琴川哀义孙

龚诩

谁信八旬之老,反哀十岁之孙。shuí xìn bā xún zhī lǎo,fǎn āi shí suì zhī sūn。
最苦归来元亮,稚子无人候门。zuì kǔ guī lái yuán liàng,zhì zi wú rén hòu mén。

题画

龚诩

千尺虬形矫矫,四时翠色苍苍。qiān chǐ qiú xíng jiǎo jiǎo,sì shí cuì sè cāng cāng。
但见气雄林壑,不知饱阅风霜。dàn jiàn qì xióng lín hè,bù zhī bǎo yuè fēng shuāng。